Thương thay
Quốc Hội Việt Nam
J.B. Nguyễn Hữu Vinh – RFA
“Thôi đà mắc lận thì thôi
Đi đâu chẳng biết con người Sở Khanh”
(Kiều)
Đi đâu chẳng biết con người Sở Khanh”
(Kiều)
Nghe
những lời “gan ruột” từ miệng Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng khi nhậm chức Chủ
tịch nước, người ta không khỏi ngậm ngùi cho ông. Trước quốc dân đồng bào, ông
ta thú nhận: “Trình độ, năng lực, hạn chế của tôi là rất rõ. Sự hiểu
biết không đáp ứng được yêu cầu. Thực tình là rất lo. Trong khi đó tuổi tác thì
đã lớn rồi”.
Và ông ta lẩy Kiều:
Nghĩ mình phận mỏng cánh chuồn
Khuôn xanh biết có vuông tròn mà hay.
Khuôn xanh biết có vuông tròn mà hay.
Nghĩa là ông ta biết rất rõ năng lực của mình rất yếu, trình độ,
tuổi tác và sự hiểu biết sẽ không đáp ứng được trách nhiệm mà ông ta vừa được đặt
vào đó.
Hẳn nhiên đây không phải chỉ là một lời nói khiêm tốn kiểu đàn
bà con gái e lệ trước chàng Kim Trọng hào hoa phong nhã năm xưa, mà đây là câu
chuyện của một Chủ tịch nước đang nhậm chức, một vị trí có trách nhiệm đưa cả
đất nước đi lên chiều hướng tiến bộ, văn minh cho kịp nhân loại.
Ông ta đã biết vậy mà vẫn cứ nhận trách nhiệm ấy nghĩa là gì?
Phải chăng, điều ông ta nói hôm nay là để phòng hờ, nếu đến khi ông ta không
thể hoàn thành được trách nhiệm, thì ông ta lại học con bài Nguyễn Tấn Dũng năm
xưa: “Tôi đi theo đảng, đảng giao cho việc gì làm việc đó chứ không
xin”.Vậy thì đảng ngu và quốc hội ngu mà đi giao cho tôi thì hỏng việc ráng
chịu chứ tôi đã nói trước rồi mà.
Còn nhớ, cách đây khá lâu, một quan tham ở Cục dự trữ Quốc gia
tham nhũng và làm thất thoát một lượng lớn tài sản. Khi ra tước tòa, anh ta
tưng tửng nói: “Tôi học hành ít, nhưng vì nhiệm vụ đảng giao, nhà nước
giao mà phải gánh vác không từ chối, lẽ ra phải thưởng công cho sự nhiệt tình
của tôi chứ sao lại tù”. Hài hước đến thế là cùng ở Thiên đường XHCN.
Nghe những lời từ miệng Nguyễn Phú Trọng, chợt ta nhớ đến cuộc
bầu cử Tổng thống Mỹ mà báo chí thế giới đã tường thuật chi tiết từng phút một.
Ngoài việc tự chứng minh những khả năng, năng lực, sức khỏe cũng như mọi mặt
của mình hơn hẳn đối phương, đủ sức để hoàn thành trách nhiệm Tổng thống nước
Mỹ, đưa nước Mỹ lên phồn thịnh. Ngay cả sau khi được bầu vẫn đọc diễn văn nhậm
chức có đoạn như sau:
“Cùng nhau, chúng ta sẽ làm nước Mỹ hùng mạnh trở lại.
Chúng ta sẽ làm nước Mỹ giàu có trở lại.
Chúng ta sẽ làm nước Mỹ tự hào trở lại.
Chúng ta sẽ làm nước Mỹ an toàn trở lại.
Và vâng, cùng nhau, chúng ta sẽ làm nước Mỹ vĩ đại trở lại.
Cảm ơn, Chúa phù hộ các bạn, và Chúa phù hộ nước Mỹ”.
Chúng ta sẽ làm nước Mỹ giàu có trở lại.
Chúng ta sẽ làm nước Mỹ tự hào trở lại.
Chúng ta sẽ làm nước Mỹ an toàn trở lại.
Và vâng, cùng nhau, chúng ta sẽ làm nước Mỹ vĩ đại trở lại.
Cảm ơn, Chúa phù hộ các bạn, và Chúa phù hộ nước Mỹ”.
Chắc hẳn những lời đó khác với những lời sau đây của Nguyễn Phú
Trọng khi nhậm chức: “Tôi cũng đã từng nói là đất nước ta chưa bao giờ
có cơ đồ, tiềm lực, vị thế và uy tín như hiện nay trên trường quốc tế. Chúng ta
có quyền tự hào, phần khởi, ăn mừng trước những thành tựu toàn Đảng, toàn dân,
toàn quân đã đạt được trong thời gian vừa qua”.
Nghe tình hình đất nước như vậy thì làm chủ tịch nước dễ như chó
ăn bún, việc gì mà phải lo?
Việc bầu Nguyễn Phú Trọng vào chức Chủ tịch nước, còn là sự sỉ
nhục chính bản thân Nguyễn Phú Trọng trong hiện tại và tương lai. Lịch sử đất
nước sẽ ghi rõ về một thời kỳ: Thời kỳ Việt Nam có một hôn quân Cộng sản mang
tên Nguyễn Phú Trọng.
Về cá nhân, chính Nguyễn Phú Trọng là người đã công khai tuyên
chiến với nạn “tham quyền cố vị”. Ông ta đã phát biểu: “Quyền lực luôn
có nguy cơ bị ‘tha hóa’, tham nhũng là ‘khuyết tật bẩm sinh’ của quyền lực, cho
nên phải thiết lập cho được một cơ chế kiểm soát việc thực thi quyền lực đối
với người có chức vụ, quyền hạn theo nguyên tắc mọi quyền lực đều phải được
kiểm soát chặt chẽ bằng cơ chế; quyền hạn phải được ràng buộc với trách nhiệm,
quyền hạn đến đâu trách nhiệm đến đó, quyền hạn càng cao, trách nhiệm càng
lớn.” Vậy khi ông ta ôm luôn cả chức Tổng Bí thư Đảng và cả Chủ tịch
nước, thì lấy gì và lấy ai để “kiểm soát chặt chẽ”?
Cũng chính ông ta đã đề ra: “Không thể để cán bộ có tham vọng
quyền lực lọt vào Trung ương”. Vậy thì tại sao lại để lọt một tên đầy tham
vọng quyền lực leo lên tận Tổng Bí thư và giờ nhảy sang ôm luôn cả chức Chủ
tịch nước?
Nguyễn Phú Trọng đã được người dân tặng cho một xú danh “Trọng
Lú”. Điều này không phải không có lý do. Một quan chức mang hàm Tiến sĩ mà cho
đến giờ này vẫn luôn mồm lảm nhảm về Chủ nghĩa xã hội, chủ nghĩa Cộng sản nhưng
cũng chính từ mồm ông ta thốt ra rằng cho đến cuối thế kỷ này chưa chắc đã nhìn
thấy mặt mũi cái Chủ nghĩa xã hội mà ông ta đang lảm nhảm kia mặt ngang, mũi
dọc ra sao.
Nếu ở mức độ bình dân, người ta không ngại ngần tặng cho những
danh từ xứng đáng hơn là: “Thằng tâm thần, đứa thần kinh”. Thế nhưng, ở chức vụ
cao vót trời mây, quyền sinh quyền sát trong tay, người dân chỉ dám công khai
đặt cho ông ta xú danh: Trọng Lú. Thế là đã quá đủ để nói lên niềm tin yêu, sự
tin tưởng và cảm phục của người dân đối với ông ta đến đâu.
Về sức khỏe, rõ ràng là những đồng chí của ông ta, nhìn bề ngoài
khỏe như vâm, hùng hục như trâu lăn, nói năng rụng cả lá cây, làm bao đồng chí
của anh ta dựng cả tóc gáy, thế mà bỗng dưng lăn đùng ra chết. Một Trần Đại
Quang, quyền lực đầy mình, về quê cứ như đi thăm vương quốc nào đó, hoành tráng
và uy nghi vậy, bỗng nhiên đột tử bất ngờ.
Vậy thì một Nguyễn Phú Trọng với tuổi già lụ khụ, thử hỏi bám
trụ chiếc ghế Tổng Bí thư này chiếm luôn cái ghế Chủ tịch nước thì sức khỏe đâu
ra để lo việc chung?
Rõ ràng, đọc lại những lời từ miệng Nguyễn Phú Trọng và xem lại một
quá trình gần đây của ông ta, lời của cố Tổng thống VNCH Nguyễn Văn Thiệu một
lần nữa được chứng minh hùng hồn: “Đừng nghe lời Cộng sản nói, hãy xem
việc Cộng sản làm”. Đó là hai ngả lên trời và xuống vực, đó là hai
khái niệm như nước với lửa, hai trạng thái như ánh sáng và bóng tối.
Ở đó, người ta đọc được cái vô liêm, vô sỉ của một kẻ lẽ ra phải
là mẫu gương sáng chói của sự liêm sỉ.
Thông thường, như cha ông đã nói, phải “chọn mặt mà gửi vàng”
mới mong có thể việc “giữ vàng” được đảm bảo. Đấy là chỉ mới “gửi vàng”, còn
đây lại là gửi cả tính mệnh một đất nước, một dân tộc với hàng trăm triệu người
ở đó thì sự tin tưởng vàng phải hơn việc gửi vành đến hàng triệu lần.
Thế mà cái gọi là “Quốc hội Việt Nam” lại giao cho ông ta một
trọng trách, một chức vụ mà lẽ ra phải là một người có đủ năng lực, tự tin, sức
khỏe, trí tuệ và sự hiểu biết để đảm đương.
Rõ ràng, đây là một sự coi thường vận mệnh dân tộc, coi cơ đồ và
tiền đồ đất nước như một trò chơi và quyền lực chỉ là một sự ngẫu hứng?
Điều đáng nói, là cha ông ta đã nói rằng: “Cháu nó lú
thì có chú nó khôn”.Tiếc rằng cả đám gọi là Quốc hội kia, chẳng có nổi lấy một bộ óc, một cánh tay đủ năng lực, sức mạnh
từ lương tâm, trí tuệ để thể hiện sự sáng suốt, dù ở đó được cấu tạo đủ các
loại giáo sư, tiến sĩ, đủ mọi loại thành phần từ tướng tá cho đến mấy ông sư, mấy
ông linh mục.
Vậy hàng đàn, hàng lũ những kẻ ngồi phía dưới và giơ tay kia,
bàn tay họ được điều khiển bằng cái gì? Bằng cái dạ dày, cái quả cật hay cái
đầu?
Nếu bằng cái đầu, tôi tin rằng chẳng ai lại đi bầu một con người
như vậy để giữ một chức vụ quan trọng đến mức ấy.
Thực chất, đó là nỗi sợ hãi bầy đàn đã làm cho đám “nghị gật”
kia tê liệt sự suy nghĩ, không thể vận động bộ não của mình để có thể điều
khiển bàn tay mình độc lập hoạt động như những gì mà sự liêm sỉ mách bảo.
Nhìn vào màn diễn “bầu cử” hôm nay, chợt thấy thương cho Quốc
hội Việt Nam, ở đó tự xưng là hội tụ đủ trí tuệ, bản lĩnh Việt Nam.
Và bản lĩnh Việt Nam đã thể hiện mình chỉ là những con robot
không hơn không kém.
Ngày 25/10/2018
J.B Nguyễn Hữu Vinh
J.B Nguyễn Hữu Vinh
No comments:
Post a Comment