Thursday, May 16, 2019

TT Trump: ‘Trung Quốc đang nằm mơ’ cựu phó của Obama trúng cử


TT Trump: ‘Trung Quốc đang nằm mơ’
cựu phó của Obama trúng cử
 Minh Hòa 2019-05-12



Sáng sớm nay theo giờ Việt Nam, Tổng thống Mỹ Donald Trump tiếp tục đưa ra những bình luận thẳng thắn về Trung Quốc khiến hàng chục ngàn cư dân mạng hưởng ứng.
Trung Quốc đang NẰM MƠ rằng Joe Biden ngái ngủ, hay bất kỳ ai khác, trúng cử [tổng thống Mỹ] năm 2020. Họ THÍCH bóc lột nước Mỹ!”, ông Trump viết trên Twitter vào chiều tối Chủ nhật, theo giờ Mỹ (tức sáng nay theo giờ Việt Nam).
Sau gần 30 phút trên mạng xã hội, tuyên bố của Tổng thống Trump nhận được 14.000 lượt thích và gần 3.600 lượt chia sẻ.
Cựu Phó Tổng thống Joe Biden dưới quyền Barack Obama là một trong số hơn 20 ứng viên tranh cử từ đảng Dân chủ. Gần đây, ông Biden đưa ra tuyên bố gây tranh cãi về Trung Quốc, khiến ông bị cả hai đảng chỉ trích và qua đó giới quan sát lý giải được phần nào về lập trường mềm yếu của chính quyền Obama đối với Bắc Kinh.
Trung Quốc sẽ cướp miếng ăn của chúng ta ư ? Thôi nào, làm gì có chuyện đó”, ông Biden phát biểu hôm 1/5 tại thành phố Iowa. “Ý tôi là, bạn biết đó, họ không phải người xấu”.
Với góc nhìn như ông Biden, không lạ gì khi Trung Quốc liên tục “bóc lột” Mỹ về thương mại và bành trướng tham vọng ở Biển Đông trong suốt hai nhiệm kỳ của ông và cấp trên Obama.
Thời đại mềm yếu với Trung Quốc đã chấm dứt kể từ khi Tổng thống Donald Trump lên nắm quyền và liên tiếp thực thi những chính sách cứng rắn với Bắc Kinh trên hàng loạt lĩnh vực, từ thương mại đến Biển Đông.
Cũng trong sáng nay, Tổng thống Trump giải thích trong một bình luận khác trên Twitter về lợi ích thu được từ việc tăng thuế quan đối với hàng Trung Quốc, đồng thời trấn an mối lo ngại về việc nông dân Mỹ sẽ chịu thiệt hại nếu Trung Quốc trả đũa bằng cách ngừng nhập khẩu nông sản Mỹ.
Chúng ta đang ở đúng vị trí mà chúng ta muốn xuất hiện với Trung Quốc. Hãy nhớ rằng, họ đã phá vỡ thỏa thuận với chúng ta và cố gắng đàm phán lại. Chúng ta sẽ nhận hàng chục tỷ đô la tiền thuế quan từ Trung Quốc. Người mua sản phẩm [Trung Quốc] có thể tự sản xuất tại Hoa Kỳ (phương án lý tưởng) hoặc mua sản phẩm đó từ các quốc gia không bị đánh thuế”, ông Trump viết.
Sau đó, chúng ta sẽ chi (vừa khớp hoặc nhiều hơn) số tiền mà Trung Quốc có thể sẽ không còn chi cho [các sản phẩm từ] những người nông dân yêu nước vĩ đại của chúng ta (ngành nông nghiệp), số tiền này [chỉ] chiếm một tỷ lệ nhỏ trong tổng số tiền thuế [mà chúng ta] nhận được, sau đó[chúng ta sẽ] phân phối số thực phẩm [mua từ nông dân Mỹ]cho những người dân đang bị đói của các nước trên thế giới! TUYỆT QUÁ! #MAGA (Làm nước Mỹ vĩ đại trở lại)”

Một ngày trước, Tổng thống Trump cũng đưa ra những tuyên bố mạnh mẽ khác về chủ đề đàm phán thương mại với Trung Quốc.
Tôi nghĩ rằng Trung Quốc cảm thấy họ bị đánh rất đau trong cuộc đàm phán gần đây, khiến họ có thể sẽ muốn đợi quanh cho đến cuộc bầu cử tiếp theo vào năm 2020, để xem liệu họ có thể gặp may và có được một chiến thắng dành cho đảng Dân chủ hay không – trong trường hợp đó họ sẽ tiếp tục bóc lột Mỹ 500 tỷ USD mỗi năm”, Tổng thống Trump viết trên trang Twitter cá nhân của ông vào chiều tối thứ Bảy, theo giờ Mỹ (tức sáng Chủ nhật theo giờ Việt Nam).
Vấn đề duy nhất là họ biết tôi sẽ giành chiến thắng (những thông số về kinh tế và việc làm tốt nhất trong lịch sử Hoa Kỳ, và còn nhiều hơn thế nữa), và thỏa thuận sẽ trở nên tồi tệ hơn nhiều đối với họ nếu họ phải đàm phán trong nhiệm kỳ thứ hai của tôi. Sẽ là khôn ngoan nếu họ hành động ngay bây giờ, nhưng [tôi] thích thu thập tiền THUẾ LỚN [từ hàng nhập khẩu Trung Quốc]!”
Tới nay, hai dòng bình luận này lần lượt nhận được 109.000 và 94.000 lượt thích trên mạng xã hội Twitter.
Minh Hòa
Nguồn: Đại Kỷ Nguyên

BTO Cấp Xã!


BOT Xã

Hàng loạt nhà máy nối gót rời đi, Trung Quốc có thể mất 45 triệu việc làm



 Hàng loạt nhà máy nối gót rời đi, Trung Quốc khả năng mất 45 triệu việc làm
Mỹ Khúc 2017-05-15


Việt Nam và các quốc gia Đông Nam Á sẽ được hưởng lợi trong chiến tranh thương mại Mỹ - Trung. (Ảnh: Julius Silver/Pexels).
Hoa Kỳ gần đây đã khởi động lại áp thuế quan đối với hàng hóa Trung Quốc, khiến nhiều công ty nước ngoài dần dần rút khỏi đại lục, khi rời đi họ mang theo số lượng lớn tài chính và việc làm. Theo thống kê của chính quyền Trung Quốc, nếu tất cả các công ty nước ngoài bỏ đi, có ít nhất 45 triệu người sẽ phải thất nghiệp. Việt Nam sẽ là quốc gia hưởng lợi, NTD đưa tin.
Vào ngày 10/5, Hoa Kỳ đã tăng mức thuế 25% đối với 200 tỷ đô la hàng hóa Trung Quốc. Tổng thống Trump còn có thể sẽ tăng mức thuế 25% đối với 300 tỷ USD hàng hoá Trung Quốc còn lại. Đồng thời, ông Trump cũng kêu gọi các công ty Hoa Kỳ trở về quê hương để tránh mức thuế quan, đồng thời sản xuất các sản phẩm và hàng hóa trên nước Mỹ.
Nước cờ chuẩn xác của Tổng thống Trump
Tổng thống Trump giảm thuế doanh nghiệp ở Hoa Kỳ và tăng thuế đối với Trung Quốc trong cuộc chiến thương mại, điều này sẽ khiến các công ty Mỹ đang ở Trung Quốc hình thành trào lưu trở về, các chuyên gia nhận định rằng nước cờ này của ông Trump vừa cứng rắn vừa chuẩn xác.
Trong một “tweet” mới đây, ông Trump viết rằng: “Ngoài ra, bạn có thể tránh được thuế hàng hóa nếu bạn mua [sản phẩm] từ quốc gia không bị đánh thuế, hoặc bạn mua sản phẩm [được sản xuất] bên trong Hoa Kỳ (ý tưởng tốt nhất). Đó là mức thuế quan bằng 0. Nhiều công ty bị đánh thuế sẽ rời Trung Quốc sang Việt Nam và các nước khác ở châu Á. Đó là lý do tại sao Trung Quốc rất muốn đạt được một thỏa thuận [thương mại với Mỹ]!” (Chi tiết)
Trào lưu rời bỏ Trung Quốc
Brooks Running, một công ty giày thể thao thuộc sở hữu của Tỷ phú Warren Buffett, sẽ chuyển phần lớn hoạt động sản xuất từ Trung Quốc sang Việt Nam, và hoạt động sản xuất ở đại lục chỉ để lại khoảng 10%.
Theo NTD, có khoảng 400 công ty do Hoa Kỳ tài trợ tuyên bố sẽ rút khỏi Trung Quốc. Trước đó, Apple công bố sẽ chuyển dây chuyền sản xuất iPhone cao cấp sang Ấn Độ.
Foxconn, đối tác thương mại quan trọng của Apple, đã bắt đầu sa thải nhân viên ở Trung Quốc, mở thêm 3 nhà máy mới ở Ấn Độ và có kế hoạch xây dựng 10 – 12 nhà máy ở Ấn Độ vào năm 2020, tạo ra 1 triệu việc làm mới cho quốc gia này ở Nam Á.
Một công ty Mỹ gần đây nói với các nhà cung cấp có nhà máy ở Phnom Penh rằng, để tránh thuế quan hy vọng họ sẽ ngừng sản xuất tại Trung Quốc càng sớm càng tốt, theo Bradley, luật sư tư vấn cho các công ty đa quốc gia ở Campuchia.
Các đồng minh cũng nối gót Hoa Kỳ
Không chỉ các công ty Mỹ, các công ty Nhật Bản cũng đã rút khỏi Trung Quốc, Công ty Olympus, nhà sản xuất quang học và các sản phẩm tái bản đã đóng cửa dây chuyền sản xuất tại Thâm Quyến vào năm ngoái và chuyển nhà máy sang Việt Nam.
Tờ Kyodo News Nhật Bản đưa tin, Công ty TNHH công nghiệp nặng Sumitomo đã dần chuyển một số dây chuyền sản xuất từ Trung Quốc sang Nhật Bản trong năm nay.
Kobe Steel, nhà sản xuất thép quy mô lớn của Nhật Bản cho biết, họ đang xem xét chuyển dây chuyền sản xuất phụ tùng máy đào thủy lực chuyên xuất đi Mỹ – từ Trung Quốc chuyển sang Nhật Bản, Thái Lan và Hoa Kỳ.
Các công ty Nhật khác như Mitsubishi Electric, Komatsu và Toshiba đã chuyển một số dây chuyền sản xuất của họ từ Trung Quốc sang các nước khác.
Vào tháng 1 năm nay, Ricoh, nhà sản xuất thiết bị văn phòng và máy quang học Nhật Bản tuyên bố đang chuẩn bị chuyển dây chuyền sản xuất máy photocopy tại Trung Quốc sang Thái Lan.
Công ty điện tử nổi tiếng Nhật Bản, Omron, đã đóng cửa nhà máy tại Tô Châu, Trung Quốc vào năm ngoái. Nhà sản xuất máy in máy tính lớn nhất thế giới của Nhật Bản, Epson đã thông báo trên website chính thức vào ngày 14/3, sẽ đóng cửa hai nhà máy ở Thâm Quyến.
Kyodo News vào tháng 9 năm ngoái đưa tin, khoảng 60% công ty Nhật Bản đã hoặc đang chuyển nhà máy ở Trung Quốc sang các nước khác, 40% còn lại đang sắp xếp cách thoái vốn khỏi Trung Quốc.
Samsung của Hàn Quốc đã đóng cửa nhà máy và rút khỏi Trung Quốc vào năm ngoái.
Các nhà máy gia công sản xuất (OEM) cũng đang “rời bỏ” Trung Quốc, như Tập đoàn công nghiệp Yue Yuen Hồng Kông, và các xưởng gia công hàng hoá cho thương hiệu giày thể thao lớn của Adidas và Nike.
Hiện tại, hầu hết tất cả các thương hiệu quần áo và thể thao nổi tiếng có vốn đầu tư nước ngoài đã đóng cửa các nhà máy trực thuộc của họ tại Trung Quốc, ví dụ điển hình nhất là Adidas, Nike và Uniqlo. Steve Madden, một nhà thiết kế thời trang Hoa Kỳ và thương hiệu thể thao Puma của Đức cho biết họ muốn chuyển hoạt động sản xuất ra bên ngoài Trung Quốc.
Là công ty trung gian giữa phương Tây và Trung Quốc, Công ty Spencer Fung nói với tờ New York Times rằng, “mọi người rất muốn rời khỏi Trung Quốc”.
Doanh nghiệp nước ngoài ở Trung Quốc chiếm tỷ lệ nhỏ nhưng ảnh hưởng lớn
Các doanh nghiệp nước ngoài ảnh hưởng đến toàn bộ nền kinh tế Trung Quốc, họ là huyết mạch của các thành phố kinh tế hạng nhất ở Trung Quốc.
Theo số liệu Cục Thống kê Trung Quốc, các công ty nước ngoài chiếm chưa đến 3% các công ty quốc doanh, nhưng chiếm gần 50% ngoại thương của Trung Quốc, chiếm 25% lợi nhuận các công ty công nghiệp có quy mô lớn và 20% khoản thu thuế.
Năm 2017, chỉ có 3% các công ty có vốn đầu tư nước ngoài nhưng đã chiếm 43,2% thặng dư ngoại thương của Trung Quốc.
Hơn 45 triệu việc làm sẽ đi theo các doanh nghiệp nước ngoài bay khỏi Trung Quốc, Bắc Kinh sẽ phải giải quyết tình trạng thất nghiệp của người dân Trung Quốc. (Ảnh: pixabay).
Tại 4 thành phố lớn ở tỉnh Quảng Châu đã có hơn 20.000 công ty nước ngoài đầu tư, chiếm hơn 62% tổng giá trị sản xuất công nghiệp của 4 thành phố.
Tại Thượng Hải, vốn đầu tư nước ngoài đóng góp 2/3 tổng giá trị sản xuất công nghiệp, đóng góp 70% cho nền kinh tế ở Thẩm Quyến. Một khi các công ty nước ngoài này đã rút khỏi Trung Quốc, tác động đối với nền kinh tế Trung Quốc là không khó tưởng tượng. Ngoài ra, việc các công ty nước ngoài rời bỏ Trung Quốc, vấn đề lớn nhất kèm theo chính là thất nghiệp.
Theo báo chí Trung Quốc, các doanh nghiệp có vốn đầu tư nước ngoài tại Trung Quốc tạo ra hơn 45 triệu công ăn chuyện làm cho người dân Trung Quốc.
Ngoài ra, các nhà cung cấp và các công ty thượng nguồn và hạ nguồn phụ thuộc vào vốn nước ngoài đã ước tính rằng, số người bị ảnh hưởng phải là hàng trăm triệu.
Mỹ Khúc


Đại Tá CA đeo băng bảo vệ BTO bẩn


Đại Tá CA đeo băng bảo vệ BTO bẩn
Đồng chí Đại tá Lê Ngọc Ly - trưởng CA huyện Sóc Sơn đeo băng bảo vệ của bot Thăng Long - Nội Bài. tại sao lại đeo băng bảo vệ?.







Wednesday, May 15, 2019

Chuỗi cung ứng đảo lộn - Nguyễn Xuân Nghĩa


Chuỗi cung ứng đảo lộn
Nguyễn Xuân Nghĩa
2019-05-14
Trận thương chiến giữa Hoa Kỳ và Trung Quốc đi vào giai đoạn căng thẳng nhất với các biện pháp trả đũa hai bên tung ra gần như hàng ngày sẽ được áp đặt vào thời gian tới. Trong bối cảnh đó, chuỗi cung ứng hàng hóa và giá trị sản xuất giữa các nước đang có thay đổi lớn, Việt Nam sẽ ở vào vị trí nào, và hưởng lợi ra sao? Diễn đàn kinh tế sẽ tìm hiểu chuyện này.
Việt Nam: giải pháp thay thế?
Nguyên Lam: Ban Việt ngữ đài Á Châu Tự Do và Nguyên Lam xin kính chào chuyên gia kinh tế Nguyễn-Xuân Nghĩa. Thưa ông, như diễn đàn này đã dự báo, trận chiến thương mại giữa Hoa Kỳ với Trung Quốc còn kéo dài chứ chưa dứt và nay đang lên tới một cao độ mới sau các quyết định trả đũa giữa đôi bên. Người ta đặc biệt chú ý là trong ngày Thứ Hai 13 tháng năm vừa qua, Tổng thống Mỹ Donald Trump hai lần nhắc tới Việt Nam, trên trương mục Twitter và khi tiếp xúc với báo chí bên Thủ tướng Hungary, như một giải pháp thay thế thị trường Trung Quốc. Ông nghĩ sao về biến chuyển này?
Nhờ ưu điểm tự do, Hoa Kỳ phát triển mạnh về tư tưởng, kinh tế lẫn quân sự. Còn Trung Quốc lụn bại sau mấy thế kỷ duy trì hệ thống kinh tế chính trị lạc hậu nay muốn tìm lại vị trí cường quốc của mình. Vì vậy, mâu thuẫn giữa hai nước từ hai bờ Thái Bình Dương tất nhiên xảy ra, và rút tỉa các bài học thất bại quân sự, Hoa Kỳ chọn trận địa chiến là kinh tế thay cho quân sự.
-Nguyễn Xuân Nghĩa
Nguyễn-Xuân Nghĩa: - Tôi thiển nghĩ ông Trump trễ mất vài năm khi nhắc tới Việt Nam như một giải pháp điền thế cho giới đầu tư khi họ rút khỏi thị trường Trung Quốc vì thật ra điều ấy đã xảy ra từ lâu, mà trong giới đầu tư trực tiếp cũng có các nhà đầu tư từ Trung Quốc. Còn lại, Việt Nam tính sao trước cục diện mới là điều chúng ta cần tìm hiểu kỳ này…
- Trước hết, Hoa Kỳ là siêu cường rất trẻ nếu so với các cường quốc hay Đế quốc xuất hiện trước đó trên thế giới. Nhờ ưu điểm tự do, siêu cường này phát triển mạnh về tư tưởng, kinh tế lẫn quân sự. Nhưng vì quá trẻ nên mắc bệnh lạc quan, tưởng mình muốn làm gì ở nơi nào cũng được, rồi sau đó hốt hoảng bi quan và tái phối trí ưu tiên cùng phương tiện sau khi căng mỏng lực lượng ra khắp nơi và hụt hơi. Còn Trung Quốc lụn bại sau mấy thế kỷ duy trì hệ thống kinh tế chính trị lạc hậu nay muốn tìm lại vị trí cường quốc của mình. Vì vậy, mâu thuẫn giữa hai nước từ hai bờ Thái Bình Dương tất nhiên xảy ra, và rút tỉa các bài học thất bại quân sự, nhiều lắm, Hoa Kỳ chọn trận địa chiến là kinh tế thay cho quân sự.
Nguyên Lam: Ông cho rằng trận thương chiến giữa hai cường quốc kinh tế từ hai bờ Thái Bình Dương hiện nay là giải pháp thay thế cho đụng độ quân sự?
Nguyễn-Xuân Nghĩa: - Hoa Kỳ đã thất bại trong Chiến tranh Cao Ly 1950-1953 và Chiến tranh Việt Nam, chưa kể nhiều nơi khác trong hơn 70 năm qua, nên đã trưởng thành hơn xưa. Thứ hai, cũng do tinh thần lạc quan đến độ chủ quan, nhiều thế hệ lãnh đạo Hoa Kỳ còn tưởng kinh tế thị trường tất nhiên dẫn đến chính trị dân chủ và việc hợp tác để trợ giúp Trung Quốc khiến cường quốc này sẽ thành quốc gia biết điều cùng tham gia giải quyết các vấn đề của thế giới. Một quốc gia tiên tiến về kinh tế như Hoa Kỳ bên một nước đông dân có nhân công rẻ như Trung Quốc là sự hội nhập lý tưởng. Do đó, chuỗi cung ứng toàn cầu hình thành giữa các nước cùng tham dự tiến trình tạo thêm giá trị kinh tế. Nhưng nay sự thể đổi khác trước mắt chúng ta vì Trung Quốc không hành xử như Hoa Kỳ trông đợi và các doanh nghiệp Mỹ đang thấy ra điều ấy. Họ rút khỏi trị trường Trung Quốc vì hết còn lời như xưa và trận thương chiến sẽ tăng tốc hiện tượng triệt thoái ấy. Đấy cũng là cơ hội cho Việt Nam.
Nguyên Lam: Ông vừa nói Tổng thống Donald Trump trễ mất vài năm khi nhắc tới Việt Nam như một giải pháp thay thế cho thị trường Trung Quốc. Xin đề nghị ông giải thích chuyện này cho thính giả của chúng ta.
Nguyễn-Xuân Nghĩa: - Từ nhiều năm trước khi ra tranh cử tổng thống, doanh gia Donald Trump đã thấy Trung Quốc trục lợi và Hoa Kỳ bị thiệt khi buôn bán với nhau. Sau khi đắc cử, ông muốn cải sửa chuyện đó và chọn trận địa mậu dịch là nơi có lợi nhất cho nước Mỹ vì Hoa Kỳ không lệ thuộc vào ngoại thương như Trung Quốc dù rằng chiến tranh mậu dịch tất nhiên gây tổn thất cho cả hai.
- Tôi lấy một thí dụ về sự tình của ngày Thứ Hai 13 vừa qua, khi truyền thông loan tin rằng các thị trường cổ phiếu toàn cầu đã mất giá chừng ngàn tỷ đô la vì Bắc Kinh dọa áp thuế trên 60 tỷ đô la hàng hóa của Mỹ bán vào Trung Quốc. Đấy là sự nông cạn điển hình vì trị giá của doanh nghiệp Mỹ có thể mất 700 tỷ, chứ giới đầu tư quốc tế đã rút một ngàn tỷ 900 triệu đô là khỏi thị trường Trung Quốc.
- Điều đáng nói là sau 30 năm tăng trưởng mạnh, kinh tế và dân số Trung Quốc cũng thay đổi khiến ưu thế dân số đông và nhân công rẻ hết còn như xưa. Kinh tế xứ này không còn một “công xưởng toàn cầu” và giới đầu tư quốc tế đã phải tìm nơi thay thế là các nền kinh tế đông dân có nhân công rẻ hơn Trung Quốc trong khi Bắc Kinh ra sức leo lên một trình độ sản xuất cao hơn, với công nghệ hay “thuật lý” tiên tiến, theo phương pháp bất chính như ăn cắp hay ăn cướp đang bị Hoa Kỳ khiếu nại và truy tố. Vì vậy, từ năm năm về trước, giới đầu tư quốc tế đã tìm hơn chục bãi đáp khác, như Bangladesh, Mexico, Malaysia hay Việt Nam và riêng số lượng đầu tư của Mỹ vào thị trường Trung Quốc đã giảm từ năm 2016.
Việt Nam hưởng lợi từ thương chiến?
Nguyên Lam: Thưa ông, nếu vậy thì ta có nên kết luận rằng kinh tế Việt Nam sẽ hưởng lợi trong trận thương chiến giữa Hoa Kỳ và Trung Quốc hay không?
Nguyễn-Xuân Nghĩa: - Chúng ta nên nhìn theo hai giác độ ngắn hạn và dài hạn và tôi thiển nghĩ rằng Việt Nam cũng đã thấy ra điều ấy. Trước mắt thì Việt Nam có lợi khi chuỗi cung ứng toàn cầu có thay đổi và đầu tư trực tiếp của nước ngoài sẽ chọn thị trường Việt Nam làm bãi đáp thay thế Trung Quốc, nhưng lợi nhiều hay ít thì còn tùy vào khả năng tiếp nhận và khai thác của Việt Nam vì yếu tố quan trọng nhất vẫn là năng suất và tay nghề của nhân công xứ này. Thứ hai, cũng thuộc về ngắn hạn thì Hoa Kỳ dưới sự lãnh đạo của Chính quyền Donald Trump có biệt nhãn với Việt Nam nên lặng lẽ yểm trợ các hoạt động công thương nghiệp dù bộ máy hành chính công quyền Mỹ vừa nhắc tới nạn lũng đoạn hối đoái hay thao túng tiền tệ, là tìm lợi thế nhờ tỷ giá thấp của đồng bạc Việt Nam so với đô la Mỹ. Chúng ta không quên rằng nước nào cũng có chính sách kích thích kinh tế với hậu quả là sai biệt về lãi suất và phân lời sẽ làm đồng bạc của mình rẻ hơn so với ngoại tệ phổ biến nhất là Mỹ kim… Chính Tổng thống Mỹ cũng còn muốn Ngân hàng Trung ương Hoa Kỳ tham gia trận thương chiến bằng cách hạ lãi suất cơ bản khi Bắc Kinh sẽ lại bơm thêm tiền để kích thích kinh tế cho thấy sự thể đó. Nhưng việc Việt Nam được Hoa Kỳ nhắc tới như một quốc gia có thể chiếm lợi thế ngoại hối là một sự quảng cáo bất ngờ!
Trận thương chiến Mỹ-Hoa sẽ kéo dài, có tính chất đa diện và, như trong mọi trận chiến, thể nào cũng có tổn thất. Tổn thất toàn cầu là sự sút giảm trong luồng ngoại thương giữa các nước, sau đó là đà tăng trưởng toàn cầu. Nằm giữa chuỗi cung ứng đó, Việt Nam cũng sẽ bị chi phối, khi kinh tế quá lệ thuộc vào xuất nhập khẩu và đầu tư trực tiếp của quốc tế là những nhược điểm quan trọng nhất của Việt Nam, chưa nói tới giáo dục và đào tạo.
-Nguyễn Xuân Nghĩa
Nguyên Lam: Thưa ông, đó là về chuyện ngắn hạn, chứ trong dài hạn thì sự thể sẽ ra sao?
Nguyễn-Xuân Nghĩa: - Tôi nghĩ trận thương chiến Mỹ-Hoa sẽ kéo dài, có tính chất đa diện và, như trong mọi trận chiến, thể nào cũng có tổn thất. Tổn thất toàn cầu là sự sút giảm trong luồng ngoại thương giữa các nước, sau đó là đà tăng trưởng toàn cầu. Nằm giữa chuỗi cung ứng đó, Việt Nam cũng sẽ bị chi phối, khi kinh tế quá lệ thuộc vào xuất nhập khẩu và đầu tư trực tiếp của quốc tế là những nhược điểm quan trọng nhất của Việt Nam, chưa nói tới giáo dục và đào tạo.
- Chuyện kế tiếp và quan trọng hơn vậy là vai trò đầu tư trực tiếp của Trung Quốc. Các doanh nghiệp xuất khẩu xứ này sớm hiểu ra sự thể khi thương chiến bùng nổ từ 10 tháng trước nên đã cố tìm giải pháp thay thế, là đầu tư vào các nền kinh tế trong khu vực Đông Nam Á như Thái Lan, Cam Bốt hay Việt Nam. Mục tiêu của họ là vẫn xuất khẩu hàng hóa vào Mỹ nhưng không dưới nhãn “Made in China”. Khi đã tuyên chiến về thương mại với Trung Quốc, Hoa Kỳ tích cực canh chừng chuyện đó nên Việt Nam cần thận trọng để khỏi là một nước ngầm xuất khẩu hàng Trung Quốc dưới thương hiệu của mình.
Nguyên Lam: Thưa ông, chúng ta có thể kết luận như thế nào về biến cố quá phức tạp này?
Nguyễn-Xuân Nghĩa: - Tôi nghĩ rằng chúng ta đang chứng kiến một sự đổi thay lớn kể từ 40 năm nay, khi Hoa Kỳ bắt đầu xét lại đối sách thân hữu của mình với Trung Quốc và mâu thuẫn đa diện giữa đôi bên ngày càng lan rộng có thể kéo dài nhiều năm. Điều tích cực là hai nước đều nói rất mạnh nhưng chẳng muốn có chiến tranh. Điều tiêu cực là trận chiến kinh tế này sẽ lây lan qua nhiều lĩnh vực và ảnh hưởng đến các nước khác, trong đó có Việt Nam. So với thời 1979, thì Việt Nam có ưu thế là đã cải thiện quan hệ với Hoa Kỳ về nhiều mặtt, nhưng chưa thể thoát vòng lệ thuộc vào Trung Quốc từ những năm 1989 trở về sau. Thuần về kinh tế thì lãnh đạo Việt Nam nên khai thác ưu thế đó cho người dân của mình và đấy mới là nền tảng của một kế hoạch kinh tế trường kỳ. Nền tảng đó không nên là nằm giữa hai trục Hoa Kỳ và Trung Quốc mà cần mở rộng qua các cường quốc kinh tế và khoa học kỹ thuật trong một chuỗi cung ứng đa diện, như Nhật Bản, Nam Hàn, Đài Loan và cả Ấn Độ. Các quốc gia này thật ra cũng không an tâm trước tham vọng bành trướng của Trung Quốc mà cũng chẳng tin vào khả năng ứng phó lâu dài của nước Mỹ.
Nguyên Lam: Ban Việt ngữ đài Á Châu Tự Do và Nguyên Lam xin cảm tạ kinh tế gia Nguyễn-Xuân Nghĩa về bài phỏng vấn tuần này.


Cảm nhận sau một chuyến về thăm VN - BS.Nguyễn Văn Tuấn


Bs Nguyễn Văn Tuấn định cư tại Sydney – Úc. Ông giảng dạy tại nhiều trường đại học Y khoa ở Úc, Mỹ, Na-uy, Thụy Điển, Hồng kông, Thái lan và VN.
Cảm nhận sau một chuyến về thăm VN
BS.Nguyễn Văn Tuấn

Tôi vừa có một chuyến đi gần 1 tháng ở bên nhà. Đó là một thời gian tương đối dài đối với tôi, một phần là vì công việc, và một phần khác là nghỉ hè. Chính vì hai việc này mà tôi có dịp đi đây đó, và có dịp quan sát quê hương -- không phải từ phòng máy lạnh, mà từ thực địa. Tôi e rằng những quan sát và cảm nhận của tôi hơi bi quan.

Thú thật, tôi không thấy một Việt Nam sẽ "tươi sáng", mà chỉ thấy một đất nước sẽ tiếp tục tụt hậu và lệ thuộc, nhất là trong bối cảnh cộng đồng kinh tế ASEAN

1. Một đất nước trên đà suy thoái.
Cái ấn tượng chung và bao quát trong chuyến về thăm quê là đất nước này đang trên đà suy thoái hầu như về mọi mặt. Mặc cho những con số thống kê kinh tế màu hồng được tô vẽ bởi Nhà nước, trong thực tế thì cuộc sống của người dân càng ngày càng khó hơn. Hơn 70% dân số là nông dân hay sống ở miệt quê, nên chúng ta thử xem qua cuộc sống của một gia đình nông dân tiêu biểu, gồm vợ, chồng và 2 con. Gia đình này làm ra gạo để các tập đoàn Nhà nước đem đi xuất khẩu lấy ngoại tệ (và chia chác?) nhưng số tiền mà họ để dành thì chẳng bao nhiêu.. Gia đình này có thể có 5 công đất (hoặc cao lắm là 10 công đất), sau một năm quần quật làm việc "bán mặt cho đất, bán lưng cho trời", cả nhà chỉ để dành khoảng 10-15 triệu đồng, có khi còn không bằng một bữa nhậu của các quan chức.

Cuộc sống của người nông dân là nợ triền miên.. Đầu mùa thì vay ngân hàng để mua giống, mua phân, mua thuốc trừ sâu; thu hoạch xong thì phải trả nợ cộng tiền lời cho ngân hàng. Rồi đến mùa vụ kế tiếp thì cái vòng vay - trả nợ lại bắt đầu. Con của người nông dân đi học, thì mỗi đứa phải gánh ít nhất là 10 loại phí khác nhau, có khi lên đến 20 phí! Các trường, các uỷ ban nhân dân, các cơ quan công quyền, v.v. đua nhau sáng chế ra những loại phí để moi móc túi tiền người dân vốn đã quá ít ỏi. Họ không cần biết người dân có tiền hay không, phí là phí, và phải đóng phí. Không ít gia đình không có tiền đóng phí nên cho con nghỉ học. Đã có tình trạng người dân không đủ tiền trả viện phí nên tìm đến con đường tự tử.

Môi trường sống xuống cấp thê thảm. Sự gia tăng dân số gây áp lực vô cùng lớn đến môi sinh. Mật độ dân số tăng nhanh, ngay cả ở vùng nông thôn. Có thể nói rằng hầu hết các con sông ở VN đang chết. Tất tần tật, kể cả heo gà và có khi cả người chết, cũng bị vứt xuống sông.


Những con sông VN đang chết vì chúng đã biến thành những bãi rác di động khổng lồ. Đó là chưa nói đến sự xâm nhập của nước mặn vào các con sông vùng Đồng bằng sông Cửu Long, một phần là do mấy cái đập lớn Tàu xây trên thượng nguồn của sông. Tôi cho rằng sự suy thoái về môi trường là mối đe doạ lớn nhất đến sự tồn vong của đất nước.

Ở đất nước này, chính quyền đã mắc cái bệnh vô cảm quá lâu, và bệnh đã trở thành mãn tính, rất khó cứu chữa. Cái bệnh vô cảm của chính quyền nó còn lan truyền sang cả xã hội, mà trong đó mọi người dùng mọi phương cách và thủ đoạn để tranh nhau ngoi lên mặt đất mà sống.. Có thể nói cả xã hội đang chạy đua. Cái chữ "chạy" ở VN đã có một ý nghĩa khác... Dân chạy để đưa con cái vào đại học, vào cơ quan Nhà nước để hi vọng đổi đời. Quan chức cũng chạy đua vào các chức vụ trong guồng máy công quyền, và họ chạy bằng tiền. Tiền dĩ nhiên là từ dân. Thành ra, cuối cùng thì người dân lãnh đủ. Sự suy thoái ở VN diễn ra trên mọi mặt, từ kinh tế, môi trường, y tế, giáo dục, đến đạo đức xã hội.

2. Đất nước đang bị "bán"
Một anh bạn tôi vốn là một doanh nhân (businessman) thành đạt cứ mỗi lần gặp tôi là than thở rằng đất nước này đang bị bán dần cho người nước ngoài. Mà, đúng là như thế thật. Ở khắp nơi, từ Đà Nẵng, đến Nha Trang, tận Phú Quốc, người ta "qui hoạch" đất để bán cho các tập đoàn nước ngoài xây resort, khách sạn, căn hộ cao cấp. Một trong những "ông chủ" mới thừa tiền để mua tất cả của Việt Nam là người Tàu lục địa.

Chẳng những đất đai được bán, các thương hiệu của VN cũng dần dần bị các tập đoàn kinh tế nước ngoài thu tóm và kiểm soát. Chẳng hạn như các tập đoàn Thái Lan đã thu tóm những thương hiệu bán lẻ và hàng điện tử của Việt Nam.. Tuy nhiên, người dân có vẻ "ok" khi người Thái kiểm soát các cửa hàng này, vì dù sao thì người Thái đem hàng của họ sang còn có phẩm chất tốt và đáng tin cậy hơn là hàng hoá độc hại của Tàu cộng.


Đó là chưa kể một loại buôn bán khác: buôn bán phụ nữ. Phụ nữ Việt Nam được quảng cáo ở các nước như Tàu, Đài Loan, Singapore và Đại Hàn. Chưa bao giờ người Việt Nam chịu nhục khi con gái VN được cho đứng trong lồng kiếng như là những món hàng để người ta qua lại ngắm nghía và trả giá! Thử hỏi, có người Việt Nam nào tự hào được khi đồng hương mình bị đem ra rao bán như thế.. Xin đừng nói đó là những trường hợp cá biệt; đó là tín hiệu cho thấy một đất nước đang bị suy thoái về đạo đức xã hội.

3. Tham nhũng tràn lan
  Không cần phải nhờ đến tổ chức minh bạch quốc tế chúng ta mới biết VN là một trong những nước tham nhũng nhất thế giới. Chỉ cần tiếp xúc với hải quan, hay bất cứ cơ quan công quyền nào, người dân đều có thể nếm "mùi tham nhũng". Tham nhũng từ dưới lên trên, từ bên này sang bên kia, từ cấp thấp đến cấp cao. Có khi tham nhũng công khai, và kẻ vòi tiền mặc cả cái giá mà không hề xấu hổ. Các cơ quan Nhà nước phải hối lộ các cơ quan Nhà nước khác, và họ xem đó là bình thường. Ngay cả những ngành dịch vụ tưởng như là "trí thức" như giáo dục và y tế mà cũng tham nhũng, và vì họ có học nên tham nhũng ở hai ngành này còn "tinh tế" hơn các ngành khác!

Có thể nói là tham nhũng (và hối lộ) đã trở thành một thứ văn hoá. Cái văn hoá này nó ăn sâu vào não trạng của cán bộ Nhà nước. Đã là văn hoá thì nó rất khó xoá bỏ một sớm một chiều. Ngay cả ông tổng Phú Trọng còn thú nhận rằng trạng tham nhũng như "ghẻ ruồi, rất ngứa ngáy, khó chịu", nhưng cho đến nay ông cũng không làm được cái gì để giảm tình trạng này.

4. Xã hội bất an
Có thể nói không ngoa rằng VN là một xã hội bất an. Đọc báo hàng ngày thấy tin tức về tội phạm dày đặc khắp nơi. Chẳng những sự phổ biến của tội phạm, mà sự manh động của các vụ án càng ngày càng táo tợn. Chưa nơi nào có những vụ giết người vô cớ như ở VN: chỉ một cái nhìn cũng có thể dẫn đến cái chết!

Đáng ngại nhất là tội phạm đã lan tràn về tận vùng quê. Ở quê tôi, nơi mà ngày xưa là một làng êm ả, ngày nay là một cộng đồng bất an vì những vụ chém giết xảy ra hầu như hàng tuần! Người dân dưới quê cảm thấy mệt mỏi, không muốn nuôi trồng gì nữa, vì nạn trộm cắp hoành hành triền miên. Nuôi cá chưa đủ lớn thì đã bị trộm câu mất. Trồng một cây mít, trái chưa chín thì đã có trộm hái dùm. Chưa bao giờ tình trạng trộm cắp phổ biến như hiện nay ở vùng nông thôn.

Đó là chưa nói đến tai nạn giao thông vốn còn kinh hoàng hơn cả trộm cắp. Ở VN, bước ra đường là chấp nhận rủi ro tai nạn, thậm chí chết vì sự hỗn loạn của hệ thống giao thông. Thật vậy, tai nạn giao thông ở VN đã và đang trở thành nỗi kinh hoàng của không chỉ người dân địa phương mà còn ở du khách.

Một dạng bất an khác là (mất) an toàn thực phẩm. Có thể nói rằng đây là vấn đề làm cho cả dân số quan tâm nhất (theo như kết quả của một cuộc điều tra xã hội chỉ ra). Đi đến đâu, ở bất cứ thời điểm nào, người ta cũng nói đến những loại hàng hoá độc hại được tuồn vào thị trường Việt Nam từ một cái nguồn quen thuộc: Tàu cộng. Ngay cả ở dưới quê tôi, người dân còn không dám mua trái cây có xuất xứ từ Tàu. Không có một nông sản nào của Tàu sản xuất được xem là an toàn.

  
Ngày nay, ngay cả các bợm nhậu cũng e dè những món ăn ở nhà hàng, quán nhậu, vì không ai dám chắc đó là hàng hoá của VN hay của Tàu. Nhưng điều đáng buồn nhất là sự tiếp tay của các doanh nghiệp Việt Nam để cho hàng hoá Tàu hoành hành đất nước ta và dân tộc ta. Thật không ngoa khi gọi những doanh nghiệp này là "gian thương". Cũng không ngoa để nói rằng gian thương cấu kết với những cán bộ tham nhũng đang giết chết kinh tế nước nhà và người dân.

5. Trí thức không có tiếng nói, không có phản biện

  
Theo dõi báo chí ở VN, dễ dàng thấy sự trống vắng tiếng nói của giới trí thức. Trước một sự kiện tương đối quan trọng như đại hội đảng csvn, mà không hề có bất cứ một bình luận độc lập nào, không hề có một bài phân tích về các nhân vật chóp bu trong đảng, hoàn toàn không có một phát biểu mang tính viễn kiến của bất cứ một nhân vật "lãnh đạo" tương lai nào! Thay vào đó là những tiếng nói của những người mang danh "sư sĩ" nhưng cách họ nói và ngôn ngữ của họ thì chẳng khác sự "cò mồi" là bao nhiêu..

Trước hiện tình đất nước, giới có học nói chung có vẻ lãnh đạm. Họ không quan tâm. Họ thường chạy trốn thực tế bằng cách biện minh rằng "chỉ lo việc chuyên môn".. Thật ra, cũng khó trách họ, vì nếu họ nói ra những ý kiến thì có thể sẽ bị phạt nặng nề, thậm chí tù đày. Ngay cả yêu nước là một tình cảm thiêng liêng mà cũng phải được tổ chức và ... cho phép. Một xã hội đối xử với giới trí thức như thế thì làm sao bền vững được.

6. Guồng máy quản lý bất tài
 Thật ra, sự bất tài của quan chức Nhà nước không còn gì là bí mật. Vì bất tài, nên họ thường "sản xuất" ra những qui định hài hước, và có khi cực kì vô lí và phi khoa học. Chúng ta còn nhớ trước đây, họ cho ra qui định mang danh "ngực nở chân dài"để được lái xe ô-tô, gây ra một trận cười cấp quốc gia. Tưởng như thế đã là hi hữu, ai ngờ họ lạ tái xuất với một qui định "trời ơi": Xe ô-tô 4 bánh phải có bình chữa cháy. Qui định này làm trò cười cho cả thế giới và các hãng sản xuất xe hơi. Tưởng qui định như thế đã là vô lí, họ còn cho ra một qui định "trên trời" như xe trên 10 chỗ ngồi phải có găng tay và khẩu trang lọc độc!(Tất nhiên, không phải ai trong guồng máy Nhà nước là bất tài, vẫn có người tài đó, nhưng cái ấn tượng chung mà người dân có thì đó là một guồng máy gồm những người bất tài, ăn bám nhân dân). 

7. Tuy bất tài, nhưng guồng máy đó rất giỏi trong việc hành hạ dân
  Sự hành dân của guồng máy quản lí & hành chính của Việt Nam phải nói là vô song trên thế giới. Đối với người dân, có việc đến cổng công đường là một nỗi sợ, một cơn ác mộng. Hầu như không có một việc gì, từ nhỏ đến lớn, mà trôi chảy lần đầu khi đến gặp các quan chức Nhà nước. Tôi về quê và nghe nhiều câu chuyện hành dân mà nói theo tiếng Anh là "incredible" -- không thể tin được. Chỉ cần cái họ viết sai dấu (như "Nguyển" thay vì "Nguyễn") là cũng bị hành và tốn tiền triệu! Những lỗi sai chính tả đó là của họ (quan chức, cán bộ), nhưng họ vẫn hành dân một cách vô tư.. Họ tìm mọi cách, mọi lúc để "đá" dân từ cơ quan này sang cơ quan khác, và biến dân như những trái banh để họ làm tiền. Thực dân Pháp ngày xưa có lẽ cũng không hành dân như cán bộ Nhà nước ngày nay.


Năm 2016 này Việt Nam sẽ tham gia Cộng đồng Kinh tế ASEAN (ASEAN Economic Community hay AEC). Mục tiêu là hình thành một cộng đồng kinh tế có khả năng cạnh tranh cao, hàng hoá và dịch vụ, đầu tư sẽ tự do lưu chuyển giữa các nước thành viên. Tôi ghé thăm một đại học lớn ở Thái Lan vào năm 2013, và giới trí thức bên đó đã bàn rất nhiều về viễn cảnh này, họ tư vấn cho chính phủ để chuẩn bị hoà nhập vào AEC. Nhưng ngạc nhiên thay, ở VN rất ít thảo luận về AEC và những tác động của nó đến cuộc sống của người dân! Nhưng với tình trạng suy thoái, đất nước bị "bán", tham nhũng tràn lan, xã hội bất an, trí thức không có tiếng nói, guồng máy quản lý bất tài nhưng giỏi hành dân, thì không nói ra, chúng ta cũng biết là khả năng cạnh tranh của VN không cao trong AEC. Khả năng cạnh tranh không cao rất có thể dẫn đến nguy cơ lệ thuộc.

Tái bút: 
Nhiều người khi đọc những bài và ý kiến như thế này thường hỏi một cách hằn học rằng “ông có phải là người Việt Nam hay không mà phê phán đất nước như thế”, “ông đã làm gì cho đất nước này”, hay "nói thì hay, vậy giải pháp là gì", v.v.

  
Tôi nghĩ những câu hỏi đó không tốt mấy, và có phần ... lạc đề. Vấn đề là cái xấu đàng hoành hành đất nước này, chứ đâu phải tôi là ai hay tôi đã làm gì cho đất nước. Chẳng lẽ chỉ có người có công và đóng góp cho đất nước mới được “phép” phê bình sao. Nghĩ như thế thì e rằng quá nhỏ mọn. Mà, muốn biết tôi đã làm gì thì cũng chẳng khó khăn gì trong thời đại google này. Giải pháp nó nằm ngay ở mỗi cá nhân chúng ta. Mỗi người cần phải làm tốt và sống tử tế là giải pháp tốt nhất để đẩy lùi cái ác, cái xấu, cái bất công, cái bất cập trong xã hội.