Thursday, June 25, 2020

Phiếm: Lời Cầu Nguyện của Đảng DC


Phiếm: Lời Cầu Nguyện của Đảng DC
Lạy ông da đen đi qua.  Lạy bà da đen đi lại.  Chúng con xin cắn rơm cắn cỏ cầu xin ông bà bố thí cho gia đình họ Lừa chúng con cái phiếu bầu. Nếu đảng Dân Chủ chúng con hạ được lão Trump để nắm quyền, chúng con nguyện sẽ đạp đổ hết các tượng đài da trắng dù cho chúng có là Tổng Thống, anh hùng, hay vĩ nhân của nước Mỹ.  Kể cả tượng TT Lincoln cũng dẹp luôn vì cha, ông của lão cũng là chủ nô lệ.  Sự tranh đấu xóa bỏ nô lệ của lão chỉ là giả dối để che dấu nguồn gốc kỳ thị.  Thay vào đó là tượng da đen và chỉ tượng da đen mà thôi.  Bất cứ da đen nào kể cả, xì ke, ma túy, đĩ điếm, trộm cướp, hay con nít đều ok.  Miễn da đen là được vì lịch sử đã chứng minh không có người da đen nào là chủ nô lệ hết.  Và để chứng tỏ cho thế giới biết rằng nước Mỹ không kỳ thị người da đen! 
 
                                                    
Lạy các “hắc thánh tử đạo”. Chúng con thành tâm thay đổi chút ít trong biểu tượng “con lừa đứng” của gia đình Dân Chủ chúng con thành “con lừa quỳ” (như trong hình bên) để tỏ lòng trung thành với nhà nước tự trị Chaz và lòng kính ngưỡng sùng bái các “hắc thánh” đã  “tử đạo” khi đang “ăn hàng.”

Chính Khách Có Thể Quỳ-Nước Mỹ Không Thể Quỳ!


Chính Khách Có Thể Quỳ-Nước Mỹ Không Thể Quỳ!

“If you are kneeling to people who are looting, rioting and burning down cities you are not only a looser, you are a coward!
 “Nếu muốn tôi chọn, tôi chắc chắn sẽ chọn người đứng để thu hút phiếu bầu…”
  
Một chia sẻ của nhân sĩ người Hoa đang sống ở Hoa Kỳ sau khi đích thân trải nghiệm những gì đang xảy ra tại đất nước này. Vị nhân sĩ người Hoa, với tên dùng trên mạng là Nhị Đại Gia, đã nêu quan điểm của mình về việc đánh giá sự đáng tin cậy của những chính trị gia sẵn sàng quỳ vì lá phiếu. Sau đây là nguyên văn bài viết:

Do văn hóa phương Đông và phương Tây có sự khác biệt, nên việc quỳ gối cũng có hàm nghĩa khác nhau. Khi phong trào “Mạng sống người da đen quý giá” đã lan rộng khắp toàn cầu, chúng ta tận mắt thấy nhiều người quỳ gối, đây là động tác biểu đạt bắt nguồn từ tôn giáo, không phải là khuất phục, mà là tôn sùng, cầu nguyện để được phù hộ tâm ý. Dưới góc độ là để biểu đạt sự hòa giải, khẩn cầu khoan dung thậm chí là một kiểu yêu cầu, tố cáo chính trị đặc biệt, thì vẫn là có để khiến người ta tiếp nhận được. Nhưng đây chỉ là một hành động xuất phát từ hiểu biết cá nhân về đạo đức, không nên và cũng không thể trở thành một tiêu chuẩn cưỡng chế.

Trong rối loạn, xuất hiện lượng lớn người da đen bạo loạn trên đường phố chặn đường những người da trắng không có chút quan hệ gì, ép buộc đối phương quỳ xuống tạ lỗi. Trên Twitter có clip về một thành viên của tổ chức “Mạng sống người da đen quý giá” (Black Lives Matter) công nhiên chặn đường một cô gái người da trắng đang chạy bộ tập thể dục trên đường, bắt cô quỳ xuống và dùng thân phận người da trắng để nhận tội. Cô gái đang ở thế yếu nên chỉ có thể làm theo. Lại có một ông chủ người da đen bắt nữ nhân viên người da trắng phải quỳ xuống tạ lỗi, người phụ nữ đáng thương này còn phải đối diện với ống kính để cảm tạ ông chủ đã cho mình cơ hội này, cơ hội cho “người đặc quyền da trắng” như mình được xin lỗi…

Đây chẳng phải là “mạng sống người da đen quý giá” mà là “mạng sống người da đen khiến người khác phải quỳ gối”.

Ở thị trấn Cary, Bắc Carolina, cảnh sát vì để đổi lấy cái gọi là sự tha thứ của người da đen đã đặc biệt tổ chức một sự kiện quỳ xuống rửa chân cho người da đen. Những người thuộc phe cực tả vì để biểu đạt tâm ý muốn chuộc tội thậm chí còn dùng dây xích sắt trói mình lại, dùng gông gỗ để khóa cổ, dùng phương thức gần như tự hành hạ mình để cầu hòa.

Màn biểu diễn lấy cờ hiệu chống phân biệt chủng tộc này, đang nhanh chóng trượt xuống vực sâu khiến người ta thấy buồn nôn. Điều khiến người ta cảm thấy vô cùng khó hiểu là sau khi phong trào này lan sang các nước khác, ở đó cũng diễn lại cùng một vở kịch giống nhau. Thủ tướng Canada Justin Trudeau cũng quỳ gối, người dân nước Anh thì lật đổ nhiều tượng nhân vật lịch sử bằng đồng, người da đen ở Pháp yêu cầu người da trắng biến khỏi nước Pháp…

Toàn bộ phương Tây văn minh, trong phong trào “Quỳ vì người da đen” đang tranh nhau chen lấn hướng về sự kiện quỳ gối một cách vô lý, cầu hòa với những kẻ côn đồ lưu manh. Thành phố Minneapolis ( Minnesota) thậm chí còn thông qua biện pháp cực đoan, yêu cầu giải tán tiêu cục cảnh sát, thành phố New York rộng lớn như vậy cũng bắt chước theo, đòi cắt giảm dự toán ngân sách cho cảnh sát… Lãnh tụ Đảng Dân chủ Nancy Patricia Pelosi dẫn đầu lượng lớn nghị viên đảng Dân chủ quỳ xuống làm trò. Người đang ra tranh cử chức Tổng thống – Biden, thậm chí còn tuyên bố nếu trúng cử sẽ bồi thường cho người da đen 1,4 tỷ USD – tính ra thì mỗi người da đen nhận được bình quân 350.000 USD… Do bị chỉ trích, “lơ là với sự khủng bố của chế độ nô lệ”, bộ phim kinh điển “Cuốn theo chiều gió” đã phát sóng 80 năm qua cũng bị HBO gỡ xuống!

Do tình hình dịch bệnh, số người Mỹ tử vong đã lên đến hơn 100.000 người (tính đến 13/6 là 116.000 người – PV), cũng chưa từng thấy có chính khách hoặc đoàn thể nào có phản ứng vô cùng đau đớn như cha mẹ mình chết, như họ đang làm đối với cái chết của George Floyd thế này. Thật khó tưởng tượng, nơi có thể nói là khuôn mẫu văn minh của địa cầu, trong màn biểu diễn hài hước sau trận dịch bệnh này, trong một đêm giống như đều đã trở thành “hiện trường trao Giải Oscar” rồi…

Nhưng vẫn may là, trong niềm hân hoan của các diễn viên quần chúng này, vẫn còn rất nhiều người tỉnh táo. Ngày 2/6, bà Lily Mei – Thị trưởng thành phố Fremont ( California) đã bị yêu cầu phải quỳ xuống trong một cuộc đối thoại với đám người bạo loạn, nhưng vị thị trưởng gốc Hoa này kiên quyết từ chối, bà nói: “Tôi ủng hộ các bạn biểu tình ôn hòa, nhưng tôi chỉ quỳ trước Thượng Đế”.

Nhà hoạt động chính trị nổi tiếng người da đen, Candace Owens cũng nói thẳng trên Twitter của mình rằng: “Tôi và kẻ đã từng cầm súng chĩa vào bụng một người phụ nữ mang thai (Floyd) không có điểm chung. Những người da đen được giáo dục không hy vọng có bất cứ mối quan hệ nào với anh ta, chúng tôi vĩnh viễn không bao giờ quỳ gối”. Đồng thời bà cũng khiển trách những giọt nước mắt của Đảng Dân chủ, mạng người da đen với họ không quan trọng, mà “phiếu bầu của người da đen quan trọng hơn”.

Khi bạo loạn tại Washington lên đến đỉnh điểm, Tổng thống Trump từng có hành động khiến người ta kinh ngạc, ông đi bộ xuyên qua Tòa Bạch Ốc đến Nhà thờ St. John đối diện với nơi từng bị đốt cháy trong bạo loạn, ông giơ cao Kinh thánh và đứng sừng sững không nói lời nào. Ông viết trên Twitter rằng: “Pháp luật và trật tự!” “Không quỳ gối!”.

Trong ngày đầu tiên tôi lên lớp học sáng tác ở Mỹ, thầy giáo từng bảo mỗi người hãy viết lên bảng lý do bản thân đến Mỹ, các bạn đều viết rất nhiều kế hoạch nghề nghiệp, tôi thì viết mấy chữ: Vì tự do. Thầy giáo nói vậy có thể viết một câu hay không? Tôi nghĩ một chút, rồi thêm vào đó mấy từ: “Vì sự tự do vĩnh viễn không quỳ gối”.

Tại quốc gia mà sự ác ôn có mặt ở khắp mọi nơi, tôi chưa từng quỳ, tại vùng đất này (nước Mỹ tự do – PV) tôi tin rằng sẽ càng không (bao giờ quỳ xuống). Bạn có thể tự do quỳ, tôi cũng có tự do không quỳ. Trong thể chế dân chủ, chính khách có rất nhiều 0thủ đoạn để lôi kéo phiếu bầu và đây cũng không phải là điều kỳ lạ. Nhưng nếu muốn tôi chọn, tôi chắc chắn sẽ chọn người đứng để thu hút phiếu bầu. Không có gì khác hơn, tôn nghiêm chính là điểm mấu chốt để đánh giá một người có đáng tin cậy hay không. Chính khách có thể quỳ, còn nước Mỹ không thể quỳ.

Phụng Minh biên dịch



Video: WATCH LIVE: Trump holds rally in Tulsa, Oklahoma


Video: WATCH LIVE: Trump holds rally in Tulsa, Oklahoma


Video: Kỳ Thị Da Đen Có Thật Không?


Một cô gái trẻ người Việt đã chứng minh một cách hùng hồn với những dẫn chứng cụ thể tố cáo chuyện kỳ thị da đen ở Mỹ chỉ là sản phẩm tưởng tượng cho mục đích chính trị.
Rất hay. Mời xem.
Video: Kỳ Thị Da Đen.  Có Thật Không?



Monday, June 22, 2020

Video: Mục Tiêu Tranh Đấu của “Black Lives Matter” Là Đây!


Video: Mục Tiêu Tranh Đấu của “Black Lives Matter” Là Đây!




Da Trắng, Da Đen - Hilary Nguyen


Da Trắng, Da Đen
Hilary Nguyen

 Ai là người giải phóng người nô lệ da đen?
Ai là người bầu chọn người da đen lên làm tổng thống?

 Sự thật là không có người da đen nào có thể tự giải phóng cho mình, mà chính người da trắng đã đấu tranh với "chính mình" để giải phóng người da đen ra khỏi kiếp nô lệ. Chính những lá phiếu của người da trắng đã bầu chọn người da đen tên OBAMA làm Tổng thống nước Mỹ. Nếu không có lá phiếu người da trắng người da đen vĩnh viễn sẽ không có cơ hội.

Chính người da trắng văn minh đã cầm súng chiến đấu sống chết với … người da trắng và đấu khẩu không khoan nhượng trên các diễn đàn, mặt trận chính trị, tôn giáo và văn hoá để giải phóng cho nô lệ da đen.

Người da đen sẽ không bao giờ có được thành công về thể thao, âm nhạc, khoa học … lừng lẫy như hôm nay nếu người da trắng Mỹ không chiến đấu sống còn, bền bỉ lâu dài để nâng tầm ảnh hưởng của họ, mở con đường hoan lộ, lăng xê cho người da màu. Số phận của họ cũng sẽ giống như Tân Cương, Duy ngô Nhĩ...

Khi người ta thất bại trong cuộc sống riêng, nghèo khổ, không đạt thành ý nguyện, lại không chịu nhìn lại lỗi lầm chính mình, họ sẽ tìm một đối tượng để đổ toàn bộ trách nhiệm và lỗi lầm cho người khác; đó là tâm lý chung của con người bất kể màu da. Nhất là những người không có chí tiến thủ.

Và đối tượng đang bị kỳ thị, đổ lỗi đó là những người giàu có, thành công và xinh đẹp… "da trắng", sự kỳ thị cố hữu hay cũng có thể nói là sự ganh ghét.

Tất nhiên là không tránh khỏi sự kỳ thị màu da của một số người da trắng ít ỏi nhưng nhìn chung, đất Mỹ không có chuyện kỳ thị da màu vì "Luật pháp bảo vệ họ" và lại càng không phải là một Chính sách phân biệt đối xử của chính phủ có một TT là OBAMA. Nên nhớ một chuyện khác nữa là Black Life Matters xuất hiện sau khi Mỹ bắt đầu có TT là da đen.
Trong 2 nhiệm kỳ của mình OBAMA đã cho nhập tịch 800.000 dân da đen Somali, đồng thời cho di dời các hãng xưởng công nghệ cao, việc làm của người Mỹ sang Trung Quốc.

Năm 2009, sau 1 năm ông Obama lên làm Tổng Thống. Tại Seattle đã xảy ra hai vụ người da đen giết cảnh sát cách nhau trong 2 tháng. Lần thứ nhất 4 người cảnh sát đang ngồi uống coffee trong tiệm, sau một đêm làm việc bị bắn gục với cự ly gần bởi anh chàng Mỹ đen, 4 người cảnh sát đó chết để lại 9 đứa con thơ.

Hai tháng sau, 2 cảnh sát đi tuần trong đêm lễ Halloween, đang ngồi trong xe, anh chàng Mỹ đen đến từ phía sau bắn chết 1 cảnh sát. Vì sao họ phải chết như vậy? Họ hy sinh vì điều gì?

Chúa chỉ giúp những ai biết tự giúp mình trước. Người da đen đến Mỹ khi nước Mỹ bắt đầu lập quốc, trước người Việt rất nhiều và các sắc tộc khác nhưng họ đã rất chậm chạp không cần cù, nhạy bén trong việc giúp chính mình để các sắc dân khác qua mặt kể cả người Việt và chỉ biết đổ lỗi cho chính phủ hay người khác ( người giàu da trắng). Số phận của họ sẽ không thay đổi nếu không tự nhìn lại mình mà cứ đổ lỗi cho thằng "Tây lông da trắng", "mắt xanh, mũi lõ", cho tư bản, thực dân, đế quốc, hậu quả chiến tranh...mãi được.

Trời đã từng thương người da đen. Cho họ rất nhiều cơ hội cũng như người Việt Nam ta. Nhưng vì họ quá ích kỷ, không thương nhau, thương lấy chính họ, đồng bào của họ.

Nếu họ có thể trở thành một dân tộc nô lệ cũng đành chịu, họ đã không tự cứu lấy chính mình một cách đúng đắn. Họ từ bỏ dân tộc mình.

Rủ nhau đi ăn cướp tập thể, lợi dụng chết người để ăn vạ, chụp mũ, ăn cắp , lấy thịt đè người không phải là cách để "sánh vai với cường quốc", bớt man di mọi rợ trở nên văn minh hơn, chiến thắng được người da trắng hay giải phóng được nước Mỹ.

Khi họ đã biết mình sai quấy thay vì nhận lỗi, nhìn thẳng vào sự thật để sửa chữa lỗi lầm, họ lại một lần nữa tận dụng cơ hội, tham lam lấy mũ che tai, lấy tay che mắt tự dối người, gạt mình để được cướp bóc nhiều hơn, lâu hơn nữa gây thêm nhiều tội ác và tàn phá xã hội của chính con cháu họ đang sống và sẽ tiếp nhận lấy nó trong tương lai.

Họ đã đang và sẽ là những kẻ tha phương cầu thực, tự biến mình trở thành một dân tộc vong ân bội nghĩa, tàn phá chính nơi mà cha ông của họ đã dám hy sinh cả mạng sống, đi bộ hàng nghìn cây số qua biên giới tìm mọi cách để đưa họ vào nước Mỹ, thoát khỏi chế độ độc tài mọi rợ, đến đất nước văn minh của người da trắng mong một ngày sẽ hạnh phúc hơn.

Rồi họ sẽ càng bị thế giới kỳ thị, khinh bỉ… họ đáng bị như vậy ngàn lần...

Đừng để mọi người trên thế giới nghĩ rằng người da trắng thì xây dựng, thương yêu, còn người da màu thì hưởng thụ, chia rẽ và đập phá.

Đừng bao giờ sai lầm một lần nữa khi cầm lá phiếu trên tay nếu không muốn bị họ giải phóng.

Mong rằng người Việt hải ngoại không tát nước theo mưa, vùng lên làm cách mạng ở đất nước đã cưu mang, tái sinh ra mình lần thứ 2 để dẫn dắt, lãnh đạo nước Mỹ tiến lên … thiên đường Xã Hội Chủ Nghĩa.

Mai Khôi làm ơn đừng qua đó mà hô hào GIẢI PHÓNG nước Mỹ ! Về Việt Nam mà giải phóng dùm cái não trạng của "các Bác" lãnh đạo ấy nhé!

Hilary Nguyen


Sát Thủ “Bikini”


 Sát Thủ “Bikini”
June 22, 2020

Âm mưu vượt ngục rúng động châu Á của 'sát thủ bikini': Lợi dụng con mèo và những giỏ trái cây để thoát khỏi nhà tù gắt gao
Cuộc đời của tên tội phạm khét tiếng Charles Sobhraj gắn với nhiều lần vào tù ra tội, tuy nhiên phen vượt ngục vào tháng 3/1986 thường được nhắc đến bởi kế hoạch đầy tinh vi xảo quyệt.
Kế hoạch đào tẩu tinh vi
Ở một góc Tihar - hệ thống nhà tù lớn nhất Nam Á đặt tại thủ đô New Delhi (Ấn Độ), nhóm tù nhân vừa tìm thấy một con mèo bất tỉnh. 
Trong khoảng 2 ngày kế tiếp, con mèo được chăm sóc tận tình, đến ngày thứ ba đã có thể đi lại.
Ngày 17/3/1986, vài hôm sau sự việc nói trên, một chiếc xe màu trắng đỗ xịch trước cổng trước nhà tù Tihar. Ngồi trong xe là David Hall - thanh niên người Anh nhận cáo buộc buôn lậu ma túy nhưng đã được bảo lãnh tại ngoại.
David trao cho hai bảo vệ 100 rupee (chưa tới 1 USD theo tỷ giá lúc bấy giờ) kèm theo giỏ trái cây, nói rằng muốn thăm người bạn Charles. "Hôm nay là sinh nhật của Charles ạ" - Hall nói bằng giọng kính cẩn. 
Đó là trưa Chủ nhật nên phạm nhân không được thăm nom theo luật, tuy nhiên David vẫn được phép bước vào trong nhờ món quà và tài ăn nói của mình.
Kẻ mà David đến thăm hôm nay chính là 1 trong những phạm nhân nguy hiểm nhất của nhà tù - Charles Sobhraj. 
Trước khi bị tống giam ở Ấn Độ trong suốt 10 năm, hắn đã gây ra hàng chục án mạng đẫm máu ở nhiều nước Đông Nam Á. 
Nhưng đằng sau chấn song, Charles không những không ăn năn hối cải mà còn lên kế hoạch vượt ngục, bắt đầu từ lúc kết thân với bạn tù David Hall. Sau khi David được tại ngoại, y đã lo chạy việc vặt cho đồng bọn và chờ thời cơ thực hiện phi vụ táo tợn này.
Vượt qua được hàng rào an ninh đầu tiên, Charles và David gặp mặt nhau tại văn phòng phó tổng giám sát nhà tù. 
Thực ra, sinh nhật của Charles đã trôi qua từ 3 tuần trước, nhưng bọn chúng vẫn đóng kịch tài tình rồi tặng trái cây cho các viên quản ngục.
Vài phút sau, thuốc mê tẩm trong trái cây bắt đầu phát huy tác dụng, Charles nhanh chóng theo David bước vào ô tô, còn kéo theo một quản ngục trong tình trạng bất tỉnh. 
Đến cổng bảo vệ, nhóm tội phạm giơ tay của quản ngục ra ngoài cửa sổ làm như ra hiệu. Bấy nhiêu đó là đủ để lính gác cho xe rời đi trót lọt, không hay biết về một pha vượt ngục chấn động vừa mới xảy ra.
Ít lâu sau, nhà tù Tihar mới phát hiện rằng con mèo từng nằm mê man trong tù cũng là một phần trong kế hoạch của Charles. 
Hắn đã dùng con vật để kiểm tra liều lượng thuốc mê được bí mật tẩm vào trái cây suốt thời gian dài.
"Sát nhân bikini" gây rúng động châu Á
Lúc bấy giờ, việc Charles Sobhraj vượt ngục được đăng tải trên trang nhất nhiều tờ báo quốc tế và gây chấn động dư luận. 
Trước đó vào thập niên 70, Charles đã cướp đi sinh mạng của hàng chục người, chủ yếu là khách du lịch đến Đông Nam Á. 
Ban đầu, hắn kết thân với du khách và cám dỗ họ dùng chất cấm. Đến lúc nạn nhân lơ là phòng vệ, hắn bèn ra tay sát hại. 
Một vài thi thể được tìm thấy trong tình trạng chỉ còn mỗi bikini trên người, do đó Charlrs Sobharaj thường được truyền thông gọi là "sát thủ bikini".
Quá trình gây án và bị bắt giữ của Charles Sobhraj là đề tài của nhiều quyển sách và bộ phim The Serpent trên Netflix (Ảnh: Vice)
Kẻ giết người hàng loạt này có tên thật là Hotchand Bhawnani Gurumukh Sobhraj, sinh năm 1944 với bố người Ấn Độ và mẹ người Việt Nam. 
Tuổi thơ của hắn trải qua nhiều bất hạnh. Vào năm 4 tuổi, hắn bị bố ruồng bỏ. Người mẹ cũng đi bước nữa, cùng chồng mới dọn về thành phố Marseille (Pháp). Charles bị bố dượng căm ghét, dần bước vào con đường tội lỗi. 
Năm 1963 ở Paris, hắn đã phải ngồi tù lần đầu tiên ở tuổi 19 vì tội trộm cắp.
Tháng 7/1976 khi đã là một kẻ sát nhân mất hết nhân tính, Charles Sobhraj mới bị cảnh sát New Dehi bắt giữ thành công và tống giam vào Tihar. Suốt thời gian ngồi tù, ngày nào Charles cũng chống đẩy 100 cái, sau đó luyện kungfu và karate. 
Nhất cử nhất động của hắn đặc biệt thu hút sự chú ý của truyền thông, do Charles thường xuyên có người đến thăm nom và còn được bạn tù tổ chức tiệc hàng tuần. 
Thậm chí, có tài liệu cho rằng hắn từng có ý định thành lập dị giáo.
Sau khi trốn thoát khỏi nhà tù Tihar, kẻ sát nhân đã lang bạt hàng chục năm và cuối cùng trú ẩn ở vùng ngoại ô Paris, Pháp. 
Đến năm 2003, không hiểu sao hắn lại đi đến thủ đô Kathmandu, Nepal. Một năm sau, hắn bị tuyên án tù chung thân vì sát hại 2 du khách Connie Jo Bronzich (người Mỹ) và Laurent Ormond Carriere (người Canada).
Năm 2017, khi Charles đã 72 tuổi, hắn trải qua cơn đau tim và phải làm phẫu thuật dưới sự giám sát gắt gao. 
Vị bác sĩ người Nepal sau khi thực hiện ca phẫu thuật, đã bày tỏ đầy ẩn ý: Bất chấp cuộc đời tàn bạo và độc ác của mình, "hắn ta vẫn có 1 trái tim và tôi vừa chỉnh lại các van tim bên trong". 
Hiện Charles Sobhraj vẫn đang trả giá cho những tội ác tày trời tại nhà tù ở Nepal.


Sunday, June 21, 2020

Một Chuyện Bỏ Đảng-Vũ Thư Hiên


Một Chuyện Bỏ Đảng
(Chyện cũ, chợt nhớ, kể lại cho vui)
Vũ Thư Hiên

Nhân chuyện ông Lê Hiếu Đằng, nhân vật nằm vùng nổi tiếng trong phong trào phản chiến thời Việt Nam Cộng Hoà, đã nằm liệt trên giường bệnh rồi, đã thở hắt ra rồi, mà còn hô hào các đồng chí của ông ta bỏ đảng (tất nhiên là đảng cộng sản), tôi xin hầu các bạn một chuyện bỏ đảng theo cách hi hữu, xưa nay chưa từng có.
Chuyện bỏ đảng trước nay vẫn có. Người ta chán thì người ta bỏ, chẳng có gì lạ. Nhưng đàng hoàng nói toạc ra cái sự bỏ vì chán nó thì rách việc lắm – hành động ấy không khác gì bôi gio trát trấu vào mặt đảng.
Việc ấy ắt làm cho đảng cáu. Đảng mà đã cáu thì hậu quả khôn lường, người bỏ đảng sẽ lãnh đủ, đủ cái gì thì chẳng cần giàu trí tưởng tượng cũng đoán ra.
Vì thế phần nhiều người ta bỏ nó theo cách êm xuôi - ấy là khi chuyển công tác, hay chuyển chỗ ở (các quan hay chữ gọi là chuyển địa bàn cư trú), đảng viên được cấp một tấm giấy gọi là giấy chuyển sinh hoạt đảng để đảng viên tiếp tục được họp chi bộ ở nơi mới chuyển đến.
Không trình giấy chuyển sinh hoạt, bỏ bê không liên hệ với tổ chức đảng trong một thời gian nhất định thì sẽ bị cắt sinh hoạt đảng (tức là không còn được coi là đảng viên nữa).
Ra khỏi đảng cách ấy là việc mọi người thường làm. Bỏ thì bỏ, nhưng chớ dại mà lộ ra vì sao muốn bỏ để bị đảng khai trừ. Người bị khai trừ đảng coi như có dấu nung đóng trên trán, sẽ gặp lắm chuyện lôi thôi, nhất là với các ông bà cán bộ tổ chức, với công an, một khi anh còn trong tuổi làm việc.
Ra thì ra, nhưng ra cách nào cho êm là điều người ta phải tính kỹ. Tôi có anh bạn là đảng viên cộng sản, người trẻ, nhưng tuổi đảng nhiều.
Anh này vào một ngày đẹp trời bỗng dưng chán đảng. Anh chán các trò đảng lãnh đạo toàn diện, tức là bao mọi mặt sinh hoạt xã hội, bắt từ ông già sắp xuống lỗ cho tới đứa trẻ mới đến trường phải gia nhập các tổ chức do đảng bày ra. Ở trong đảng thì đảng viên phải nhắm mắt chấp hành mọi nghị quyết từ trên ban xuống, cấm ho he, bất kể chúng là thế nào, ngu xuẩn hay lẩm cẩm. Anh không chịu được cái lối gọi là cơ cấu các cấp uỷ, tức là được “trên” sắp đặt sẵn, thậm chí trong các cuộc bầu cử Hội đồng nhân dân hay bầu Quốc Hội thì cũng phải bố trí theo ý “trên” (nhớ phải gạch tên cái thằng số 8, con mẹ số 9…đấy nhá).
Những chuyện đã thành nếp như thế với người khác thì không sao, xưa nay vẫn thế, là trò ai cũng biết, nhưng anh thì lại bực mình. Mới quyết định ra khỏi đảng.
Anh không viết đơn, mà gửi cho chi bộ của anh một tuyên bố.
Anh tuyên bố thế này:
“… Trước nay, trong mọi việc tôi làm, trong mọi hành xử liên quan tới tư cách đảng viên. tôi thường tự vấn: tôi có xứng đáng với đảng không? Chưa bao giờ câu hỏi ngược được đặt ra: trong mọi việc đảng làm, đảng có xứng đáng với tôi không? Nay thì câu hỏi ấy đã được đặt ra, và câu trả lời là: đảng không xứng đáng với tôi. Tôi ra.”
Anh cho tôi xem lá đơn, à quên, bản tuyên bố ấy, trước khi gửi đi.
Tôi băn khoăn:
- Thế này liệu có căng quá không?
Anh đáp:
- Chuyện nó là thế thì mình viết đúng thế, có gì mà quá!
Vụ này xảy ra đã lâu, vào những năm 60 thế kỷ trước. Vào thời ấy,cách bỏ đảng không giống ai như thế là chuyện động trời.
Tôi lo cho anh lắm.
May, anh không bị làm sao hết.
Người ta nhận cái bản tuyên bố ấy, giấu biến nó đi, nên không ai biết, lẳng lặng quên anh, cho anh muốn ra thì ra.
Tôi không biết anh còn cho ai đọc nó nữa không, trừ tôi.
Sau, tôi mới hỏi anh:
- Sao mà đối với anh đảng tử tế thế?
Anh cười khì khì:
- Người ta cũng còn có chút nể nang, ông ạ: chả là khi ở Thái Lan, hồi ấy gọi là Xiêm La, mẹ tôi từng nuôi Thầu Chín với bộ sậu của ông ta. Họ ăn dầm nằm dề ở nhà tôi, không phải cả tháng, mà cả năm.
- Thầu Chín là ai vậy?
Anh trợn mắt:
- Là Hồ Chí Minh chứ còn là ai! Anh đúng là thằng ngoài đảng. Chẳng biết cái chó gì hết.


Video: Trump Boat Parade - Newport Beach, California - All The Yachts Came Out Today!


Video: Trump Boat Parade - Newport Beach, California - All The Yachts Came Out Today!

Kiếp Cầm Chim


Kiếp Cầm Chim

Tôi được sanh ra trong cái ngày chẳng có nhà thương nào mở cửa ở Sài Gòn cả. Bệnh nhân lại còn bị đuổi về nhà nằm chờ thời ! Mỗi năm tới ngày sinh nhật của tôi, cả nước Việt Nam ăn mừng. Từ ông lớn tới thằng con nít đều được nghỉ lễ. Đó là ngày toàn dân miền Nam bị « phỏng giái » … 30/04/1975 .
Ngày năm đó mọi sinh hoạt lộn tùng phèo khi bộ đội miền Bắc « giải phóng » thành phố Sài Gòn, cứ điểm cuối cùng của miền Nam , một thời vang danh là Hòn Ngọc Viễn Đông. Dân chúng ồ ạt kiếm đường chạy ra ngoại quốc bất kể nơi đâu. Người ở lại, lòng hoang mang tột độ vì con đường sống u tối mở ra trước mắt .
Bố mẹ tôi lúc đó đang ở tại khu Ngã Ba Chú Ía , Xóm Mới, quận Gò Vấp , gần khu nhà Chứa « chị em ta » , nói rõ ra là nghề « làm đĩ ». Bố là lính Nhảy Dù bị thương, quân đội cho giải ngũ. Bố xin được việc làm vệ sinh trong Tổng Y Viện Cộng Hoà. Mẹ có cái xe nhỏ bán thuốc lá lẻ và vé số ngoài cổng. Cuộc sống đang ung dung nhàn hạ , bây giờ chẳng biết ra sao ?
Mấy ngày nay súng nổ đì đùng khắp nơi trong thành phố. Nhà giầu lo chạy ra nước ngoài. Nhà nghèo thì hè nhau đi lượm đồ đạc của các gia đình « hốt hoảng ra đi bằng mọi giá » này.
Từ sáng sớm hàng xóm rủ nhau lên bến Bạch Đằng hoặc ra phi trường Tân Sơn Nhất để lượm xe Honda, xe hơi mà những người « bỏ của chạỵ lấy người » quyết tâm tránh « thiên đàng Cộng Sản » vất lại đầy đường. Có người vào các trại lính Việt Nam Cộng Hoà cũ bỏ trống, lục lọi trong các két sắt để kiếm tiền , dụng cụ văn phòng nào khiêng được là cứ việc khiêng về nhà .
Trong khi đó bố tôi lo chạy đôn chạy đáo, hỏi thăm kiếm bà mụ để đở đẻ cho mẹ tôi. Khi ông mang về được cô y tá bị « lính giải phóng » tống cổ ra đường thì mẹ tôi đã « rặn »… lòi ra tôi rồi. Cô y tá bất đắc dĩ trở thành bà mụ này cuối cùng cũng làm mọi việc hoàn tất trong điều kiện ngặt nghèo, không một tí thuốc men gì hết ! Số tôi cũng hên, « cô mụ » xài nước muối đun sôi mà tôi cũng không bị nhiễm trùng !
Bố nói, sau khi tôi được sanh ra, mẹ không có sữa vì mẹ tôi thuộc loại đàn bà « vu khống » tức là « không … vú ». Bố không tìm đâu ra được một cửa hàng tạp hoá mở cửa để mà mua. Mà dù họ có, họ cũng không bán. Ngày mai không biết thế nào, ai cũng đóng cửa chờ thời . Mẹ đành nấu nước cháo cho tôi bú. Những ngày tháng tiếp theo cả nước đói « rã họng » nên tôi cứ « hạnh phúc… triền miên » bú nước cháo đường ! ! !
Nghe hàng xóm mách nước, bố đưa mẹ tôi ra phường cho ông cán bộ y tá « chẩn bệnh » để ông cấp giấy cho mẹ tôi được mua sữa nhà nước . Mẹ phải đi tới đi lui 3 lần, ông cán bộ « khám » ngực rất kỹ. Ngày thứ 4 mới biên cho mẹ được mua 3 hộp sữa. Bố về nhà tức mình chửi toáng lên: ĐM cái thằng cán ngố, hai tay nó bóp tới bóp lui muốn nhão cái ngực vợ tao mà nó chỉ cho được có 3 hộp !
Vài tháng sau, tình hình mới tạm ổn. Sau khi bố bị kêu gọi đi học tập 3 ngày rồi cho về, cán bộ phường khóm cứ khuyến khích gia đình tôi đi kinh tế mới.
Bố tôi lấy tiền dành dụm mua một chiếc xích lô , chạy kiếm cơm hàng ngày. Thời buổi khó khăn , tranh tối tranh sáng, ai cũng lo thủ thân , không ai dám ăn tiêu phung phí nên bố kiếm chẳng đủ tiền lo cho gia đình ăn sung mặc sướng như xưa nữa.
Nhờ Trời thương tôi vẫn « èo uột » lớn lên. Cái khó nó bó cái khôn, tự nhiên con nít xã hội chủ nghĩa lại khôn « ngang xương » trước tuổi . Năm lên 3, tôi đã biết đi sắp hàng dành chỗ cho mẹ tôi mua nhu yếu phẩm mà nhà nước « ưu ái » bán cho mọi gia đình mỗi tháng một lần gồm 9 KG gạo cho một người, ít xà bông , bột ngọt , đường và 1 KG thịt.
Tôi khoái nhất là miếng thịt này. Cả tháng bố mẹ và tôi chỉ ngày 2 bữa vỗ bụng rau… bình bịch, hoạ hoằn lắm mới được miếng cá con nếu ba tôi kiếm được thêm chút đỉnh. Thời buổi này ai cũng « rách » hết, bất khả kháng họ mới đi xích lô.
Miếng thịt đối với tôi lúc đó nó « vĩ đại » vô cùng. Mẹ mang về mua thêm 2 trái dừa khô, lấy cùi xắt từng lát mỏng rồi bỏ vào nồi kho chung với thịt. Bố mẹ thì ăn dừa, tôi được ăn thịt. Tuy rằng mỡ nhiều hơn nạc nhưng tôi nhai miếng thịt sao nó béo ngậy trong họng, đã quá chừng. Chỉ tiếc rằng cơm có hạn, bố mẹ cũng nhường cho tôi mà tôi cũng ăn không đủ no.
Bố tôi chỉ là Binh Nhì bị thương được cho giải ngũ đã lâu mà Đảng vẫn liệt ông vào hàng Nguỵ. Ông biết tương lai của tôi mù tịt nên ông không tha thiết gì cho tôi đi học. Đến khi « hội phụ nữ » phường nhắc nhở mẹ tôi, ông đành phải cho tôi đến trường với bộ quần áo cũ tôi vẫn mặc hàng ngày.
Được đi học , tôi vui lắm. Những ngày đầu, cô giáo dạy tôi học ca. Về nhà tôi « rống cổ » hát biểu diễn cho bố mẹ tôi nghe: Ai yêu bác Hồ chí Minh hơn chúng em nhi đồng…
Tôi chẳng thấy bố mẹ khen mà mặt hai ông bà bí xị. Bố nói: bố nghe cái loa phát thanh ngoài đường hát mỗi ngày, bố đầy lỗ tai rồi, con làm ơn đừng hát nữa.
Khi tôi lên học lớp 8, có trí khôn, tôi mới biết nguyên do tại sao bố buồn. Tôi mặc cảm và thù cái gốc « Nguỵ » của bố. Dẫu vậy tôi vẫn thương yêu bố mẹ tôi lắm. Từ từ tôi tập quên những bài học sặc mùi chiến tranh từ khi còn hỉ mũi chưa sạch. Nào là thằng đế quốc Mỹ, thằng Nguỵ, anh giải phóng quân, anh bộ đội vượt Trường Sơn, anh hùng này anh hùng nọ . Có cả B52, pháo, tăng… mà tôi chẳng hiểu gì hết.
Tôi cũng chẳng còn cố gắng phấn đấu để vào Đoàn với Đảng nữa. Cái khăn quàng đỏ trên cổ bắt đầu ám ảnh tâm trí tôi. Nhiều lúc tôi quá chán nản, muốn nghỉ học cho xong. Đêm đêm cầu xin có người cho tôi việc làm có tiền là tôi nghỉ học ngay.
Từ khi được « đổi đời » bố mẹ tôi quyết định không sanh thêm. Trời « thương » kẻ bần hàn , bố mẹ bị bể « kế hoạch » hai lần nên tôi lại có thêm 2 thằng em trai « gốc Nguỵ » nữa ! ! !
Thỉnh thoảng trong bữa cơm tối, bố hay kể cho chúng tôi nghe về đời sống quân ngũ của bố, những trận đánh hào hùng của đơn vị Nhảy Dù kiêu hùng trong quân đội Việt Nam Cộng Hoà. Trong giây phút đó tôi mới thấy mặt bố rạng rỡ, chứ lúc nào mặt bố cứ như người bị trĩ kinh niên …
Mặc dù thiếu ăn thường trực, năm 15 tuổi thân thể tôi đã phát triển đầy đủ 3 vòng rõ rệt, chứ không « vu khống » như mẹ, mặt mũi giống bố nên đẹp hơn mẹ nữa. Năm đó tự nhiên không biết Đảng nghĩ sao mà lại ra chính sách đổi mới kinh tế. Dân đen có quyền làm ăn cá thể, không còn phải thắt lưng buộc bụng như trước .
Bây giờ ai cũng làm có tiền nhiều hơn. Cái đám dám ăn xài có 2 loại: một là gia đình có thân nhân ngoại quốc gởi tiền về, hai là đám cán bộ tham nhũng ăn hối lộ trên đầu trên cổ dân đen. Mỗi ngày thức dậy , ai cũng nghĩ cách làm sao hôm nay kiếm ra tiền để tiêu xài , hưởng thụ. Không cần nghĩ đến lương tâm, bà con họ hàng thân thuộc. Lừa được ai để kiếm tiền cứ việc « hân hoan » mà lừa. Từ từ tệ nạn trộm cắp, đĩ điếm cũng theo trào lưu « đổi mới » tràn lan khắp nơi. Lúc này chỉ có đám công an, từ « ông con » tới « ông nhớn » là ngồi mát ăn bát vàng …
Mẹ bây giờ lại đem cái xe bán thuốc lá lẻ ra trước Nhà Thương làm tiếp. Mặc dù bà phải lo lót cho anh công an khu vực ở đó nhưng thỉnh thoảng cũng bị công an quận « hốt » như thường. Rừng nào cọp đó mà !
Một hôm, bữa cơm chiều không thấy bố về, cả nhà đang lo lắng. Tới tối ông về nhà , đầu quấn băng trắng hếu.
Ông sụt sùi kể lại việc bị tụi du đảng ăn cướp cái xe xích lô. Ông đánh nhau với tụi nó bị lỗ đầu phải vô nhà thương băng bó vết thương. Suốt đêm ông lên cơn sốt rên hừ hừ làm tôi đứt từng khúc ruột. Tôi quyết định nghỉ học luôn.
Sáng hôm sau tôi lặn lội đi gõ cửa nhà giàu , xin ở đợ kiếm tiền giúp bố. Tôi đi cả ngày cũng chả ai dám mướn.
Mấy tuần nay bố nằm nhà than vắn thở dài không biết làm cái gì để sống. Mọi chi tiêu trong nhà đều nhờ vào cái xe bán thuốc lá và vé số của mẹ, chẳng đủ mua gạo mà ăn. Hai đứa em đói nheo nhóc, khóc lóc suốt ngày.
Tôi cầm lòng không được, bèn âm thầm qua bên cái động đĩ gần nhà, xin bán trinh. Bà chủ động hẹn tôi 3 ngày, sẽ dẫn mối cho tôi.
Thế là cái « đáng giá ngàn vàng » của tôi bây giờ nó rẻ như bèo, bán được có 1 chỉ thôi. Sau 3 đêm tê buốt, rã rời từ tâm hồn đến thể xác trong vòng tay của ông cán bộ nhà nước ham hố, hùng hục như con hổ đói, tôi như người sắp chết. Ông lại đáng tuổi bố, càng khiến tôi ghê tởm những dấu ấn của ông để lại trên thân thể tôi.
Ba ngày liền, cả nhà không ai biết tôi đi đâu . Sáng ngày thứ 4 tôi thất thểu mò về, tay cầm chiếc nhẫn vàng một chỉ đưa cho bố và thuật lại mọi chuyện. Mẹ ôm tôi khóc nức nở như chưa bao giờ được khóc. Bố mắt trợn ngược muốn đứng tròng , nghiến răng rào rạo. Tôi không còn giọt nước mắt nào nữa cả vì đã khóc suốt 3 ngày rồi …
Cuối cùng tôi khuyên ba nên đi mua cái xe xích lô khác để làm kiếm cơm cho gia đình. Ông không nói gì, mặt cứ đằng đằng sát khí chỉ muốn ăn tươi nuốt sống ai đó. Ông say xỉn suốt 2 ngày liền. Tới ngày thứ 3 ông đem về cái xe xích lô cũ. Đằng sau lưng xe ông kẻ bảng hiệu tên Ngàn Vàng do chính tay ông nắn nót viết lên bằng hộp sơn màu đỏ chói . Tôi ôm bố khóc ròng. Ông cũng siết chặt tôi mà khóc mùi mẫn theo. Lần đầu tiên cả nhà mới thấy được giọt lệ của bố… !
Sau chuyện này bố mẹ thấy tôi trưởng thành trước tuổi nên không muốn dạy bảo khuyên lơn tôi như xưa. Bố mẹ cũng chẳng lo được gì cho tương lai đời sống anh em tôi nên ông bà cứ để tôi muốn làm gì thì làm.
Bà chủ động thì cứ dụ dỗ tôi đi theo con đường « làm điếm » vừa nhàn vừa có nhiều tiền. Tôi vẫn để ngoài tai. Đến khi em tôi bị sốt xuất huyết vô nhà thương, không có tiền lo lót cho bác sĩ y tá nên họ không chịu tận tình chữa trị.
Tôi đành qua mượn tiền bà chủ động để thi hành « thủ tục đầu tiên » ( tiền đâu ) của dân đen khi tới « cửa quyền nhà nước » Tôi hứa với bà khi nào em tôi « xuất viện », tôi sẽ đi làm cho bà.
Tôi còn quá trẻ. Trang điểm lên trông tôi đẹp mê hồn. Bà chủ động xếp tôi vào hàng gái gọi , chỉ dành cho khách sộp nhiều tiền, hầu hết là đám cán bộ nhà nước. Khi nào có mối bà mới điện thoại cho tôi « đi khách ».
Tôi kiếm bao nhiêu tiền đều dành dụm để lo cho em tôi ăn học đàng hoàng. Bạn bè cùng nghề cứ rủ tôi cờ bạc, hút thuốc, chích choác giải sầu, tôi dứt khoát không hùa theo.
Họ cứ hay nói đùa với tôi rằng: tụi mình làm cái nghề hạ cấp này nó có « số kiếp » cả, thoát ra không được đâu.
Ca sĩ có cái « kiếp cầm ca », còn tụi mình thuộc loại « kiếp cầm chim »… ! Nói xong họ cười thoải mái. Tôi cười không nổi. Tôi nhất quyết, lòng bảo dạ, sau khi dành dụm khá tiền , em tôi học hành tới nơi tới chốn, tôi sẽ bỏ nghề, kiếm người chồng tánh nết như bố, không cần đẹp trai, để xây dựng tương lai .
Tôi đưa tiền cho mẹ nhưng mẹ nhất định không lấy. Mẹ bảo: nếu bố mẹ nhận tiền này của con, làm sao bố mẹ dám nhìn bàn thờ tổ tiên đây. Con cứ giữ để lo cho thân con. Bố mẹ luôn cám ơn con đã lo cho các em và phụ giúp cái ăn cái mặc cho gia đình ! ! !
Năm 20 tuổi, thân hình tôi « xuống cấp », tôi không được làm gái gọi nữa mà trở thành gái thường trực trong động, túc trực ngày đêm để sẵn sàng « ứng chiến ». Tiền thu nhập lại ít đi , không biết chừng nào tôi mới thoát kiếp…
Hai năm sau tôi gặp một « mối thường trực ». Lần nào vào động , anh cũng kiếm tôi. Trông anh có vẻ bụi đời, chắc sấp xỉ tuổi tôi. Người Bắc rặc « 75 », ốm tong teo như người bị sốt rét kinh niên.
Sau vài lần « hùng hục » với nhau, anh rủ tôi đi ăn, đi chơi mỗi đêm khi nào tôi rảnh. Từ từ anh khai ra hết cái gia phả nhà anh vì anh muốn cưới tôi làm vợ.
Bố anh là bộ đội vượt Trường Sơn. « Giải phóng » xong ông được làm Phó Giám Đốc cơ quan. Có chức, có quyền và nhất là có tiền tham nhũng hối lộ, ông « cuỗm » được một em « khoái tiền », sạch nước cản, người Sài Gòn chính hiệu. Hàng ngày em « ra chiêu » độc đáo trên giường làm ông quên mẹ nó vợ con ông đang ngày đêm mong ngóng tin tức người chồng đã đi B hơn 10 năm trời, không tin tức.
Vô tình có người bạn cùng làng về Bắc thăm nhà, nói cho vợ ông biết. Bà buồn lắm, bèn xin chuyển công tác vào Nam để xem sự thật ra sao. Hơn nữa bạn bà nói trong đó kiếm tiền dễ lắm. Đời sống sung túc, tiện nghi vật chất hơn ngoài Bắc nhiều. Bà càng háo hức ôm giấc mộng làm giàu. Dẫu rằng bà đang có chức lớn trong cơ quan, bà cũng dứt khoát vào Nam . Bà ôm con vào Nam, được Đảng « bố trí » cho làm chủ nhiệm hợp tác xã. Bà còn được cấp cho 1 căn nhà cũ do tên « ôm chân đế quốc » bỏ lại. Căn nhà 2 tầng đúc tuy nhỏ nhưng đối với mẹ con bà sao nó lại « hoành tráng » đến thế !
Chỉ sau 1 tháng là các đồng chí của bà bàn với bà cách « kiếm tiền » bỏ túi. Đời sống bà thay đổi hẳn. Nhà cao cửa rộng, tiền bạc rủng rỉnh, bà cũng quên bố nó thằng chồng khốn nạn bỏ mẹ con bà…
Bà cứ ở vậy kiếm tiền nuôi con làm giàu. Vả lại cũng chẳng có ma nào thèm lấy bà vì bà cũng thuộc loại « hăng rô », răng cỏ cứ như là hàng rào ấp chiến lược của « thằng Diệm » vậy. Bà biết đứa nào mà ngó tới bà là nó ngó cái túi tiền của bà thôi. Bà cưng thằng con lắm . Nó chẳng chịu học hành gì. Tối ngày chỉ xin tiền bà đi chơi. Bà chửi nó chừng nào nó đi nhiều chừng đó. Bà thấy nó ốm yếu nay đau mai đau cũng làm ngơ cho nó chơi nhưng bà không ngờ là nó « chơi bời đĩ điếm » tới bến luôn …
Anh thú nhận với tôi là mẹ anh không biết anh đi chơi gái vì thấy anh ốm yếu quá. Ngày nào anh cũng chơi, chỉ toàn gái phế thải đứng đường, gặp tôi thì anh ngưng, chỉ biết có tôi thôi .
Một hôm anh đưa cho tôi 3 lượng vàng. Anh nói anh mới cạy tủ của mẹ anh và bỏ nhà đi luôn để sống với tôi. Thời gian qua, tấm chân tình của anh cũng làm tôi cảm động. Mặc dù biết tôi làm đĩ nhưng anh vẫn muốn lấy tôi làm vợ, vì thế tôi xiêu lòng, đồng ý sống với anh như vợ chồng mà lòng thì không yêu anh.
Tôi không dám đưa con « kẻ chiến thắng » về trình diện « ông chiến bại », sợ bố nổi cơn uất hận mất nước mà chết nghẹn trong lòng thì lại khổ cho tôi. Hai đứa tôi mướn căn phòng trọ rẻ tiền để sống. Anh chẳng biết làm ăn gì, tôi tính sao anh nghe vậy. Tôi tính tới tính lui, thử buôn bán vặt ngoài lề đường. Vốn cứ từ từ bay mất. Cuối cùng tôi lại trở về cái kiếp cầm chim ! Ngày ngày anh lại chở tôi đi làm nuôi anh.
Mấy lần anh về thú thật với mẹ là anh đã có vợ người Nam, xin bà cho anh làm đám cưới . Bà thuộc loại « răng đen mã tấu, ăn chắc mặc bền » chỉ sợ thêm đứa con dâu phá của nữa thì căn nhà này với 2 đám đất được Đảng « chia chác » cho, sẽ từ từ bay mất khi bà nằm xuống. Bà nói với anh, bà đã chọn vợ cho anh rồi. Bà chỉ tin gái Bắc thôi. Anh nhất định không chịu và tiếp tục bỏ nhà ra đi.
Mấy năm sau anh bàn với tôi xin đứa con trai về nuôi rồi đem về nói dối mẹ anh đó là con ruột, xin bà nhận cháu nội.
Không ngờ « cái đòn tình cảm » này lại « ăn tiền ». Nhìn đứa bé kháu khỉnh, bà nghĩ nó giống tôi, trông đẹp quá nên bà cũng mê tít thò lò… Hơn nữa trên 5 năm qua, con bà bỏ bà cô quạnh một mình, những lúc ốm đau bà lủi thủi một mình, tủi thân lắm, chỉ mong anh trở về, bà sẵn sàng tha thứ tất cả.
Thế là bà đồng ý cho chúng tôi về ở chung. Không có cưới hỏi, chỉ làm hôn thú mà thôi. Anh nói với tôi để từ từ anh tính vì trước sau gì tài sản này cũng thuộc về anh. Tôi thấy gia sản của bà cũng phát thèm…
Bố mẹ tôi khi nghe anh thuộc con cháu « bên thắng cuộc », ông nhất định không thèm kết thông gia. Dù chịu bao đắng cay của người « bên thua cuộc » bị kẹt lại, ông vẫn hiên ngang ngẩng mặt nhìn đời, cố gắng giữ chút phẩm cách cuối cùng của người chiến sĩ Nhảy Dù Quân Lực Việt Nam Cộng Hoà. Bố vẫn nói : mình nghèo thật nhưng lúc nào cũng phải giữ lấy tư cách của con người. Ông còn cầu mong cho chúng tôi bỏ nhau nữa.
Mẹ anh muốn đưa tôi vào làm với bà, tôi không chịu. Cuộc sống tôi « nhàn hạ » quen rồi, không chịu cực nổi. Tôi xin bà mở cho tôi cái tiệm cà phê hoặc cửa hàng bán tạp hoá. Bà thấy tốn tiền quá, bà không chịu chi tiền cho tôi làm ăn nuôi con bà.
Cuối cùng bà cho được vài chục triệu, tôi mở cái sạp bán cà phê nước ngọt như mẹ tôi trước cửa nhà thương. Bán lời không bao nhiêu mà ăn tiêu phung phí đã quen nên tôi vừa bán vừa « chài » mấy tên mê gái nuôi tôi. Khi kiếm được « con mồi » tôi lại giả bộ về thăm mẹ tôi để lén đi chơi với người tình. Anh vẫn tin tưởng tôi, không nghi ngờ gì hết.
Từ ngày tôi về ở chung với mẹ chồng, anh được bà « vổ béo » để sinh cho bà 1 thằng cu nữa. Bà đâu biết rằng « chim » con bà đã biếng « hót » từ lâu. Càng ngày anh càng tiều tuỵ, lờ đờ như thằng chết rồi. Bà có thằng con duy nhất nối dõi tông đường của thằng chồng « mất nết », bà chỉ sợ nó « ngủm củ tỏi » nên chạy thầy chạy thuốc cho nó hết mình. Cứ nghe ông lang nào hay là bà hốt thuốc về cho anh uống…
Hằng ngày tôi đem thằng con nuôi ra chơi với tôi, đóng vai « gái 1 con trông lột tròng con mắt » để câu « cá mập ». Tôi cũng mới hơn 30 tuổi đầu, phấn son « đậm đà » một chút , trông cũng còn trẻ đẹp chán.
Vậy mà mấy năm sau mới có « một thằng dính chấu ». Con cá này hết xảy: Việt Kiều Mỹ . Anh về VN thăm thân nhân nằm nhà thương . Trong khi ngồi uống cà phê chờ tới giờ mở cửa, thấy chàng cũng đáng tuổi cha tôi mà cứ « địa » vào cái cổ áo khoét sâu hết cỡ trên ngực tôi một cách lộ liễu, tôi bắt đầu « tấn công con mồi ». Nhìn cách ăn mặc của chàng tôi biết chàng chắc chắn thuộc loại « Việt Kiều yêu … gái ».
Tôi ngồi sát bên chàng cho mùi nước hoa ngọt dịu bay vào mũi chàng, mắt buồn vời vợi nhìn chàng cất tiếng « hót », thảm não ca bài « kiếp nghèo » do tôi sáng tác, đã thuộc nằm lòng trong bụng tôi từ trước:
« Em bị chồng bỏ đã lâu. Sáng sớm em phải đem con ra đây để buôn bán kiếm cơm nuôi nó. Đâu có ai đưa nó đi học mẫu giáo. Buôn bán lại cứ bị công an thỉnh thoảng hốt hết về đồn, vừa mất vốn còn phải đóng phạt. Nhiều khi em muốn tự tử cho xong nhưng thấy cháu còn nhỏ nên em lại thôi … ».
Vừa nói tôi vừa cố « nhỉ » ra vài giọt nước mắt . Gái VN coi phim Đại Hàn đã quen nên đóng cảnh khóc dễ dàng lắm.
Không ngờ chàng cũng thuộc loại « dê gác chuồng », chàng đặt tay lên vai tôi xoa xoa, không nói lời nào, mắt nhìn tôi đắm đuối pha lẫn chút xót xa.
Tôi chỉ chờ có dịp này là ngả đầu vào ngay ngực chàng « khóc rống » lên, cứ như bố tôi mới « lăn đùng » ra chết vậy…
Các bà bạn hàng bên cạnh thấy tôi đóng kịch quen rồi nên chẳng ai thèm để ý, còn chàng thì ôm lấy tôi thủ thỉ:
Thôi em đừng khóc nữa chiều nay anh sẽ tới đón mẹ con em đi chơi. Mấy giờ em nghỉ bán ?
Tôi « mở cờ » trong bụng , sụt xịt thì thầm: em còn lòng dạ nào buôn với bán nữa hả anh ? ? ? Em sẽ dẹp về sớm đây.
Thế là chàng phụ tôi dọn dẹp, gởi đồ trong nhà của người gác cổng. Chàng điện thoại cho người nhà trong bệnh viện, nói cho họ biết , buổi chiều chàng mới tới được. Chàng vẫy taxi đưa tôi về hotel chàng ở. Trên đường đi tôi kêu chàng ghé qua nhà tôi để gởi đứa con. Tôi cũng lén điện thoại cho chồng tôi biết là sẽ ở bên Ngoại chơi vài ngày.
Tôi dối chồng đi « vi vút » với chàng cả tháng trời, được cho đi Thái Lan, Singapore, Malaysia chơi nữa. Bố tôi hay nói khi xưa các nước này không thể nào so sánh với Sài Gòn được. Thế mà bây giờ trông thấy nước người ta đồ sộ quá chừng. Tôi lại càng phải quyết tâm « ôm cứng » chàng hơn nữa để mong có ngày được theo chàng qua Mỹ.
Bao nhiêu « ngón nghề » tôi trổ ra hết, làm chàng « ngất ngư con tàu đi », không kịp thở ! ! ! Ngày chàng sắp lên đường trở về Mỹ, chàng mới thổ lộ hết tâm tư cuộc sống của chàng cho tôi biết. Cha mẹ chàng đã chết hết ở VN. Chàng là Chuẩn Uý Bộ Binh đóng ở Phú Quốc. Sau ngày 30/04/1975 chàng theo tàu đi di tản mà ở nhà cứ tưởng chàng chết .
Ở Mỹ chàng đã có vợ. Con cái chàng đã lớn , đều ra ở riêng. Gần 60 tuổi đầu nhưng chàng vẫn phải đi cày nuôi thân.
Chàng hứa sẽ chu cấp cho tôi chút đỉnh sống qua ngày, chờ chàng kiếm cách bảo lãnh cho tôi qua. Ngày chàng cất bước lên đường về Mỹ, tôi lo buồn khóc thật vì sợ mất chàng …
Cuộc tình « chồng già vợ trẻ là tiên trên … giường » của tôi cũng được hơn 4 năm rồi. Mỗi năm chàng về « chơi » với tôi 1 tháng . Chàng mê tôi như điếu đổ. Về Mỹ, mỗi ngày chàng đều điện thoại cho tôi nói chuyện anh anh em em ngọt như « mía lùi ». 
Khi nào kẹt tiền ăn diện tôi mới điện thoại cho chàng. Tôi thường nói dối với chàng khi thì tôi đau, khi thì con ốm để xin tiền. Đôi lúc nghe chàng xưng hô mày tao là tôi biết có « sư tử Hà Đông » của chàng bên cạnh.
Tôi biết chàng thực lòng muốn lấy tôi làm vợ. Chàng phải làm thêm buổi tối để có tiền chu cấp cho tôi. Mỗi lần chàng về VN du hí , tôi lại phải nói dối chồng, xin dẫn con về Ngoại chơi cả tháng để tôi « hầu hạ » chàng. Chồng tôi không dám qua nhà tôi vì bố mẹ tôi quyết không « đội trời chung » với giòng họ nhà anh . Cũng may cho tôi quá chừng !
Bố cũng không ưa chàng Việt Kiều của tôi . Ông bảo đúng là thằng già không nên nết. Bố vẫn nuôi hy vọng một ngày nào đó, các cấp chỉ huy của bố ở Hải Ngoại sẽ tranh đấu cho xứ sở này được tự do như xưa. Từ khi cái ông Tướng Tàu Bay từng hô hào sẽ ở lại chiến đấu tới cùng, qua hôm sau lại xách đít lên máy bay bỏ trốn ra nước ngoài, bây giờ về « nâng bi » mấy thằng đánh Ông chạy có cờ thuở xưa để kiếm chút tiền đút túi, bố nhục lắm…
Bố vẫn mong có ngày gặp thằng nào từ ngoại quốc về, ngồi xích lô của bố mà cứ vỗ ngực xưng tên, ta đây hồi xưa là Tướng Tá, bố sẽ đứng nghiêm, chào một phát rồi chửi vào mặt ngay. Tôi rất thông cảm nỗi khổ của bố.
Năm vừa rồi chàng nhờ một người bạn Mỹ về VN làm bảo lãnh cho tôi. Tôi cứ tưởng chàng sẽ ly dị vợ, không ngờ chàng cũng thuộc loại « chơi chịu », « vừa chơi vừa run ». Tôi cũng không màng nghĩ chuyện đó làm gì, miễn sao tôi được ra khỏi nước VN là OK rồi. Gái VN bây giờ đi Tàu Cộng mà họ còn muốn đi huống hồ gì đi Mỹ. Con cái cán bộ gộc cũng còn ham muốn « qui Mã » kia mà … !
Chàng nói với tôi khoảng 1 năm sẽ xong , cứ yên tâm chờ đợi. Tôi định làm thủ tục ly dị với chồng sẵn, để khi được kêu phỏng vấn xuất ngoại, mọi chuyện tiến triển nhanh hơn. Bạn bè lại cản tôi, nhỡ phỏng vấn không xong thì sao ?
Tôi mà để mất cái gia sản của Đảng « ban cho » nhà chồng của tôi thì … uổng lắm. Tôi thấy có lý nên không làm.
Trong khi chờ đợi, tôi đi khám sức khoẻ tổng quát, soạn sẵn giấy tờ, nếu toà đại sứ Mỹ kêu phỏng vấn sẽ đem nộp ngay. Khi cầm cái giấy thử máu, tôi rụng rời tay chân: kết quả dương tính với AIDS .
Tôi khóc lóc vật vã mấy ngày trời với cái án tử hình trước mắt. Tôi không còn tha thiết gì cuộc đời này nữa. Chồng tôi cũng không biết tại sao, cứ hỏi tại sao em buồn. Tôi không muốn nói cho anh biết, có thể anh cũng dính như tôi.
Bây giờ trông anh như con mắm khô, cân cả lông lẫn củ chỉ chừng 40 KG.
Tôi định kêu anh đi thử máu. Suy đi nghĩ lại, tôi lại thôi. Thà lăn đùng ra chết còn sướng hơn mang án tử như tôi.
Đêm đêm nằm thức trắng khóc thầm, tôi tiếc cho cuộc đời quá ngắn của mình.
Chúng tôi sinh ra không đúng lúc đúng thời, chỉ là nạn nhân của 2 chủ thuyết Cộng Sản và Tự Do đấu đá nhau. Không may cho chúng tôi Cộng Sản lại thắng nên cuộc sống xã hội đã đưa đẩy tôi tới cái kết quả tất yếu của « kiếp cầm chim » khốn khổ này…
Hôm qua chàng Việt Kiều điện thoại cho tôi biết, tháng tới chàng với vợ về VN thăm gia đình. Chàng sẽ cố kiếm cách đi chơi với tôi . Không biết chàng có dính không, tôi thấy thương chàng quá. Dẫu rằng kỳ này tôi khoẻ , không phải nói dối chồng để ngủ với chàng, lòng tôi chẳng còn háo hức vui thú như trước nữa. Chàng hẹn tôi ở phi trường để chàng được lén nhìn tôi cho thoả lòng mong nhớ hơn 9 tháng qua. Đời oái oăm quá !
Bây giờ tôi mới nghĩ tới Chúa. Cha mẹ tôi rất ngoan đạo, còn anh em tôi được Đảng giáo dục « vô thần » nên không tha thiết tới đạo nghĩa. Hằng đêm tôi vẫn tha thiết cầu xin Chúa cho tôi trước khi chết, được một lần « ôm chân đế quốc » coi cái miếng « bơ thừa sữa cặn » nó ra sao mà thiên hạ cứ nao nức để đi.
Một tháng trôi nhanh. Hôm nay tôi trang điểm thật kỹ để đi đón chàng. Tôi muốn chàng giữ mãi hình ảnh đẹp nhất của tôi lần cuối. Không biết sang năm tôi có còn sống để gặp chàng nữa không ?
Gần tới phi trường, tôi nhận được điện thoại của mẹ chồng cho biết chồng tôi té xỉu trong nhà, đang nằm phòng cấp cứu. Tôi lái xe trở về, vào bệnh viện thăm anh ngay. Tôi túc trực bên anh suốt mấy ngày. Anh vẫn mê man cho tới khi ngừng thở. Bác sĩ chẩn đoán anh bị bịnh AIDS đã lâu. Anh chết vì kiệt sức.
Tôi ôm anh khóc lóc thảm thiết. Không biết tôi khóc thương thân anh hay thương chính thân tôi. Vậy là anh lây bệnh cho tôi từ lâu !
Người đau khổ nhất chính là mẹ anh. Bà vật vã khóc lóc mấy ngày trời. Bà cũng giống như hầu hết các cán bộ gộc khác, khi nghèo thì vô thần, theo chính sách của Đảng, lúc giầu sợ chết nên trở thành hữu thần. Bà lo cúng kiếng, cầu khẩn Trời Phật cho bà sống lâu để hưởng thụ. Cục con cưng của bà mất, tâm hồn bà cũng chết theo.
Bà đã về hưu mấy tháng nay. Bây giờ cô quạnh một mình, bà chán đời, ngày ngày tụng kinh gõ mõ, ăn năn sám hối tội lỗi của mình, cầu mong khi chết bà được lên cõi Niết Bàn. Từ một cán bộ trung kiên, tự nhiên trở thành một ni cô tại gia, tôi thấy thương bà lắm.
Không biết bà nghĩ sao lại viết di chúc giao hết tài sản cho thằng cháu đích tôn của bà. Nó chỉ là đứa con nuôi của vợ chồng tôi. Nếu nó lớn lên, tìm được nguồn cội của nó, tài sản của bà đúng là « của Thiên trả Địa »…
Bà khẩn khoản xin tôi đứng trung gian « hoà hợp hoà giải dân tộc » với bố tôi. Tôi cứ chần chờ mãi. Tôi biết bố tôi giờ đây cũng chẳng hận thù gì bà. Ông chỉ chán nản cho một kiếp người phải sống trong một nước nhược tiểu mà thôi.
Từ ngày có internet, bố rất chịu khó đọc tin tức thế giới. Bố vẫn ngày đêm tìm hiểu tại sao miền Nam đang đánh đấm ngon lành lại buông súng đầu hàng. Từ từ sự thật phơi bày , bố chán đời tìm quên trong ly rượu hàng đêm.
Bây giờ bố biết thằng Mỹ đi tới đâu nó quậy tanh banh nước người ta rồi bỏ về, mặc kệ mày sống chết ra sao, miễn sao quyền lợi của nó không sứt mẻ là OK. Bố hận Mỹ lắm, thế mà ông vẫn nuôi hy vọng cho tôi được qua đó để làm lại cuộc đời, thoát khỏi cái « kiếp cầm chim ». Nếu bố biết tôi đang mang bản án tử hình, chắc bố chết mất !
Từ khi chàng tình già « Việt Kiều yêu … gái » của tôi, về với vợ thăm quê nhà, không liên lạc được với tôi, chàng như con thú điên. Về Mỹ chàng điện thoại tới tấp cho tôi. Hết trách móc , dỗi hờn đến năn nỉ, tôi vẫn cương quyết khuyên chàng hãy quên tôi đi vì tôi đã có chồng.
Sau khi chồng chết, tôi thấy cuộc đời thật trớ trêu. Chồng tôi giết tôi mà anh vẫn không biết . Khi biết thân tôi bị bệnh quái ác này, tôi làm sao đang tâm giết người khác cho được. Tôi đành phải dối chàng để chàng xa tôi.
Thật ra tôi chỉ cầu mong chàng chưa bị lây nhiễm. Lòng tôi luôn cảm động trước tấm chân tình của chàng vì chàng quá yêu tôi. Làm sao tôi có thể để chàng lây bệnh của tôi mà chết cho đành. Đối với tôi chàng chẳng có tội tình gì. Đối với bố tôi lại khác: thằng sĩ quan « Nguỵ » nào về đây ăn chơi đều có tội hết.
Tội của chàng cũng giống như bao nhiêu người đã trốn chạy trong ngày định mệnh 30/04/1975, họ chưa được hưởng cái thiên đường Xã hội chủ nghĩa nên không có nỗi « uất hờn » như bố tôi. Bây giờ họ hân hoan đem tiền về đây để hưởng thụ trên những nỗi đau của người kẹt lại. Họ vẫn không cảm thấy hổ thẹn với lương tâm bao giờ vì toàn là bọn mất tư cách mang hình thù con « dê gác chuồng » , họ có tư cách đâu mà mất !
Đời chàng không may, đụng phải con nhỏ mang « kiếp cầm chim » như tôi. Nếu chàng cũng bị dính AIDS, chàng có còn thương xót cái thân bọt bèo của tôi nữa không ?
Vĩnh biệt chàng ! ! !
Khm R , Tháng 3-2013