PHẢI CHĂNG CẦN SỰ ĐÁNH
GIÁ TRUNG THỰC?
Đại Dương
Khó khăn nhất trong
cuộc sống của nhân loại là đánh giá mỗi con người bằng công tâm và lương tri.
Hiến pháp Hợp Chủng
Quốc Hoa Kỳ lập ra Đại Cử Tri Đoàn để khỏi bị các tiểu bang đông dân cư áp đặt
sự thống trị.
Sau khi Doanh nhân
Donald Trump đắc cử chức Tổng thống Hoa Kỳ thì liền bị Đảng Dân Chủ đòi kiểm
phiếu tại ba địa điểm mà họ tin chắc sẽ thắng. Nhưng, mới chỗ thứ nhất đã thua
đành bỏ cuộc.
Doanh nhân, chính trị
gia, khoa học gia, kỹ thuật gia, sĩ quan … của Hoa Kỳ và thế giới nói chung đều
phải học qua các nguyên tắc quản trị xí nghiệp, có thay đổi chút ít về ngành
nghề. Thực tế, áp dụng có dẫn đến kết quả tốt đẹp hay không tuỳ thuộc khả năng
mỗi người.
Ai dám nói, những kẻ
bình dân như Lê Lợi, Nguyễn Huệ, chưa từng tham chính mà thiếu tài kinh bang tế
thế hơn những kẻ mới sinh ra đã được ngồi trên đầu thiên hạ?
Ứng viên Trump đã
đường đường chính chính đánh bại hàng chục đối thủ Cộng Hoà và hạ gục ứng viên
Đảng Dân Chủ Hillary Clinton (được cánh tả toàn thế giới tung hộ) chẳng lẽ
thuộc loại bất tài, vô tướng? Nhiều tiền, được giới truyền thông cổ vũ khó đàn
áp quyền dân tộc tự quyết của người Mỹ.
Trong môi trường tự do
luyến ái như Hoa Kỳ thì chuyện bồ bịch, tình dục xảy ra như cơm bữa. Nhưng, Donald
Trump đã mắc phải thời trai trẻ khi chưa tham chính chẳng là gì so với Bill
Clinton đã làm lúc giữ chức Thống đốc Tiểu bang Arkansas và trong Toà Bạch Ốc.
Clinton đã chi
$850,000 để dàn xếp vụ sách nhiễu tình dục với Paula Jones, nhân viên trong
chính quyền Arkansas. Ngược lại, diễn viên phim khiêu dâm Stephanie Clifford bị
bồi thường cho Tổng thống Trump $293,000 án phí cộng thêm $1,000 tiền phạt vì
đệ đơn kiện làm triệt tiêu quyền tự do ngôn luận của ông Trump.
Khi lao vào kinh doanh
thì chuyện thành công hoặc khai phá sản rất bình thường và hợp pháp. Kết quả
cuối cùng, nhà kinh doanh bị thân tàn ma dại hoặc trở thành tỉ phú mới chứng tỏ
khả năng thực sự.
Mỗi công dân Mỹ phải
nợ khoảng $62,000 do sự vung tay quá trán của giới chính gia nên đã đến lúc người
dân thường đòi Chính quyền phải ưu tiên lo cho đời sống của họ. Tại sao các dân
tộc khác đòi người Mỹ phải đem tiền rải khắp thiên hạ cứ như cả Hoa Kỳ là một
mỏ vàng vô tận?
Do đâu mà Việt Nam
Cộng Hoà rơi vào tay cộng sản?
Tổng thống John
Kennedy (Đảng Dân Chủ) ra lệnh đảo chánh Việt Nam Cộng Hoà (một nước tương
đương đồng minh) như một món quà vô giá tặng cho Liên Xô và Trung Cộng và làm
giảm chính nghĩa vệ quốc của 20 triệu người dân sống phía Nam vĩ tuyến 17.
Tổng thống Lyndon
Johnson (Đảng Dân Chủ) ồ ạt xua quân vào Việt Nam Cộng Hoà thay vì trang bị
chiến cụ, vũ khí tối tân, huấn luyện khả năng tác chiến cho Quân lực Việt Nam
Cộng Hoà đủ sức bảo vệ quê hương. Trong trận tấn công Tết Mậu Thân 1968, cán
binh cộng sản được trang bị tiểu liên AK 47, hoả tiễn B40 tối tân của Liên Sô
so với Garant M1 và tiểu liên Carbine của Mỹ thời đệ nhị thế chiến. Tuy vũ khí
chênh lệch, nhưng, quân dân Việt Nam Cộng Hoà vẫn làm thất bại ba cuộc tấn công
của cộng sản, giữ nguyên bờ cõi.
Phong trào phản chiến,
đa số thuộc Đảng Dân Chủ hoặc có xu hướng xã hội chủ nghĩa, như các khuôn mặt
quen thuộc Tom Hyden, Jane Fonda, John Kerry … đã góp phần làm nhục Hoa Kỳ.
Pháp công nhận Mặt
trận Giải phóng Miền Nam Việt Nam và giúp Hà Nội công cụ chính trị, ngoại giao
cần thiết để Chủ nghĩa Cộng sản thống trị Việt Nam từ Bắc chí Nam.
Năm 1975, các chính
trị gia Dân Chủ như Joe Biden tuyên bố “tôi không biểu quyết một xu cho việc di
tản và tái định cư tại Mỹ bất cứ một người Việt nào”. Thống đốc California,
Jerry Brown nói “đừng rải “rác” (thuyền nhân Việt Nam) vào tiểu bang xinh đẹp
của tôi”.
Tổng thống Gerald Ford
(đảng Cộng Hoà) đã áp dụng Đạo luật Di trú và Người Tị nạn Đông Dương
(Indochina Migration and Refugee Act) trong năm 1975, cho phép 125,000 người
Việt đợt đầu được nhập cư vào Hoa Kỳ bất chấp 64% người Mỹ chống.
Hoa Kỳ hay các nước
khác không đáng tin cậy?
Hoa Kỳ từ một quốc gia
giàu có trước Đệ nhị Thế chiến đã bị món nợ công $20,000 tỉ, tương đương với
GDP, do bảo bọc cho nhiều quốc gia bị chiến tranh tàn phá mà kẻ gây chiến là
Đức Quốc Xã và Đế quốc Nhật Bản, tiếp theo bảo đảm an ninh cho toàn cầu trong
cuộc Chiến Tranh Lạnh (1947-1991).
Minh ước Bắc Đại Tây
Dương (NATO) có 29 quốc gia hội viên mà Hoa Kỳ gánh 75% chi phí suốt từ khi
thành lập. Hoa Kỳ đòi họ tăng chi phí quốc phòng lên 2% GDP mà cho tới nay chỉ
có 5 nước hoàn tất. Đức giàu nhất Châu Âu chỉ góp 1.2% GDP.
Liệu Châu Âu có thể
bình yên làm giàu trước mối đe doạ trực tiếp từ Liên Sô và Khối Warsaw? Liệu
các quốc gia Châu Âu phải dồn mọi phương tiện chế tạo chiến cụ, vũ khí đủ sức
đương đầu với Đệ tam Quốc tế song song với phát triển kinh tế hay sao? Châu Âu
dù có tăng chi phí 4% GDP cho NATO cũng không đáng kể với chi phí quốc phòng
cần thiết để chống Nga. Dân Mỹ tiếp tục cho phép các đồng minh ma mãnh lợi dụng
hay phải đòi lại sự công bằng?
Trung Cộng có nền kinh
tế lớn thứ hai trên thế giới với dự trữ ngoại hối trên $3,000 tỉ và $1,100 tỉ
công khố phiếu của Hoa Kỳ mà tự liệt kê vào nhóm “quốc gia đang phát triển” để
hưởng mọi sự ưu đãi, đồng thời không tuân hành các quy định căn bản của Tổ chức
Thương mại Thế giới (WTO), ngang nhiên cưỡng đoạt biển đảo, kiểm soát
quyền-chủ-quyền và quyền-tài phán của các quốc gia duyên hải láng giềng. Hoa Kỳ
phải hành động hoặc để cho Trung Cộng thống trị thế giới?
Mặc dù Đảng Dân Chủ
kiểm soát Hạ Viện từ đầu năm 2019 đang quảng cáo kế hoạch truất phế Tổng thống
Donald Trump. Nhưng, Thượng Viện mới có toàn quyền xem xét và luận tội.
Phe đang cầm quyền ở
Mỹ thường bị thất thế trong các cuộc bầu cử giữa nhiệm kỳ do số cử tri của đảng
cầm quyền ít tới thùng phiếu hơn cuộc bầu cử tổng thống. Nhưng, Đảng Cộng
Hoà thắng ở Thượng Viện có 53 Nghị sĩ so với 45 của Đảng Dân Chủ và 2 Độc Lập.
Thượng Viện có quyền cứu xét sự bổ nhiệm các Thẩm phán Tối cao Pháp viện, Đại
sứ, Thẩm phán Liên bang, viên chức dân và quân sự cao cấp. Và, phê chuẩn các
Hiệp ước quốc tế. Mỗi tiểu bang chỉ được quyền có hai Thượng nghị sĩ với nhiệm
kỳ 6 năm, được phổ thông đầu phiếu từ năm 1913 theo Tu chính án số 7. Thực tế,
quyền hạn của Thượng viện cân bằng hơn và có tính quyết định.
Dân biểu được bầu theo
số nhân khẩu với nhiệm kỳ 2 năm nên 6 tiểu bang chỉ có 6 Dân biểu so với 62 của
tiểu bang California, vì thế các tiểu bang nhỏ thường bị lép vế khi biểu
quyết tại Hạ Viện.
Trong lịch sử Hoa Kỳ,
chỉ có hai vị Tổng thống Andrew Johnson năm 1868 và Bill Clinton năm 1998 bị
luận tội và được tha bổng. Tổng thống Lyndon Johnson không bị kết tội do thiếu
một phiếu để đủ 2/3 đa số tại Thượng Viện.
Ứng viên Hillary
Clinton chơi xấu đồng chí Bernie Sanders để giành tấm phiếu đại diện cho Đảng
Dân Chủ tranh chức tổng thống với Donald Trump đã bị cử tri trừng phạt vì hành
vi vô-đạo-đức, bất xứng. Nhưng, Đảng Dân Chủ và báo chí toàn cầu tin chắc bà
Clinton trở thành “Madam President”.
Chỉ sau khi thất cử
không ngờ, thì phe Dân Chủ mới thổi phồng nguyên nhân do Nga cung cấp chứng cớ
gia lận của Ứng viên Clinton, nên cử Robert Mueller làm Công tố viên Độc
lập để điều tra vụ thông đồng giữa Donald Trump và Tổng thống Nga Vladimir
Putin. Cuộc điều tra từ 17/05/2017 cho tới nay vẫn chưa đưa ra chứng cớ thông
đồng mà chỉ theo kiểu bới bèo ra bọ.
Khi Tổng thống George
W. Bush hết nhiệm kỳ thì ISIS chỉ còn 700 tay súng mà nhiệm kỳ 8 năm của Tổng
thống Barack Obama làm cho tổ chức khủng bố này lập thành Nhà nước Hồi giáo có
Thủ đô ở Syria với hơn 40,000 tay súng và đã đánh tan 4 sư đoàn tinh nhuệ của
Iraq, chiếm các thành phố lớn là lãnh thổ rộng rãi tại Syria và Iraq. Obama
thiếu thao lược nên lúng túng như gà nuốt dây thun tạo điều kiện cho Nga và
Iran nhảy vào Syria phá tan chiến lược hoà bình bằng nước bọt của Đảng Dân Chủ.
Chỉ một thời gian ngắn và số binh sĩ hạn chế, Tổng thống Donald Trump đã cùng
với các đồng minh Hồi giáo đánh tan ISIS, chiếm Thủ đô Nhà nước Hồi giáo, tái
chiếm các thành phố lớn ở Iraq.
Các vị tiền nhiệm Bush
và Obama đã bị sa lầy ở Trung Đông mà không biết cách rút chân, nhưng, Trump đã
tránh cho dân tộc rơi vào mê hồn trận về mối thù tôn giáo truyền kiếp nên quyết
định rút quân. Hãy để cho người Hồi giáo quyết định lấy số phận. Người Mỹ không
nên đứng giữa hai lằn đạn.
Bush đưa quân vào A
Phú Hãn, Obama chê Iraq và tuyên bố A Phú Hãn là chiến trường đáng đánh nên cẩn
thận tăng quân mà bất động làm cho kẹt cứng. Trump điều đình thẳng với Taliban
và sẽ rút quân để dân Mỹ khỏi tốn xương máu và tiền bạc.
Trong các bài diễn văn
tại Diễn đàn Liên Hiệp Quốc năm 2018 cũng như ở Quốc Hội Mỹ, Tổng thống Donald
Trump đã phát biểu rõ ràng Hoa Kỳ tôn trọng quyền tự quyết của các dân tộc, dù
lớn hay nhỏ, không chèn ép bất cứ quốc gia nào, làm đúng quy định của luật pháp
quốc tế, công bằng, bình đẳng, có qua có lại.
Vì sao nước Mỹ chia rẽ
trầm trọng?
Đảng Dân Chủ và phe
mất miếng ăn béo bở khắp thế giới suốt hơn nửa thế kỷ lấy từ mồ hôi, nước mắt,
xuơng máu của dân Mỹ nên bất chấp Hiến pháp Hoa Kỳ, không từ thủ đoạn nào để
bêu xấu những người muốn nước Mỹ hùng cường, không bị nợ ngập đầu như Chúa
Chổm.
Thiên tả như Ba Tây
(Brazil) mà dân bầu cho Tổng thống Jair Bolsonaro theo xu hướng chính trị quốc
gia dân tộc, công khai thán phục Tổng thống Donald Trump khi tranh cử cũng như
áp dụng cách trị quốc thiên hữu lẫn cực hữu kể từ 01/01/2019.
Một số quốc gia Châu
Âu, Châu Á cũng bầu cho các lãnh tụ vì dân
Phe áo vàng ở Pháp đã
xuống đường hàng tuần liên tiếp 10 lần với số người hàng trăm ngàn nhằm phản
đối tình trạng bất công, chỉ ưu ái quan chức, và sự thờ ơ của chính phủ bất
chấp sự nhượng bộ của Tổng thống Emmanuel Macron về huỷ bỏ thuế nhiên liệu và
thảo luận với các thị trưởng về giải pháp cải thiện. Họ muốn quyền quyết định
của dân chứ không nằm trong tay đảng phái. Hai tổng thống tiền nhiệm thiên tả
đang bị tù.
Thoả thuận Đối tác
Xuyên Thái Bình Dương (TPP) bị Bắc Kinh lót ổ để sản xuất hàng hoá cho Trung
Cộng nhằm tránh thuế. Người Mỹ không muốn làm cổ cho ma xơi. Chương trình Hành
động Chung (JCPA) chỉ làm trì hoãn tham vọng vũ khí nguyên tử của Iran trong 10
năm, thời gian cần cho Tehran chuẩn bị kỹ thuật nguyên tử. Thoả thuận Khí hậu
Paris chẳng bị ràng buộc pháp lý nên vô phương thành công. Cả ba thoả ước đó
chẳng được Thượng Viện Mỹ phê chuẩn nên chưa phải “hiệp ước”. Trung Cộng chiếm
30% lượng khí thải toàn cầu, Ấn Độ 9%, Hoa Kỳ 15% mà người Mỹ không được sử
dụng than đá trong khi Trung Cộng và Ấn Độ có quyền xài thả ga cho tới năm 2030
mà chẳng góp đồng nào vào Quỹ thực hiện $100 tỉ. Trong những ngày cuối nhiệm
kỳ, Tổng thống Obama đã góp 1 trong $3 tỉ của dân Mỹ như của chùa. Chưa có
triển vọng đóng góp từ các quốc gia ký kết, ngoại trừ hội họp và lời hứa. Nền
kinh tế Trung Cộng lớn thứ hai trên thế giới với dự trữ ngoại hối trên $3,000
tỉ, giữ $1,100 tỉ công khố phiếu của Hoa Kỳ sao cứ bắt buộc dân Mỹ cung cấp
tiền và kỹ thuật để làm sạch không khí ở Trung Cộng? Người Mỹ có nên làm những
chuyện điên rồ đó hay không?
Sau Thế chiến Thứ hai,
Hoa Kỳ đủ sức cùng một lúc tiến hành hai cuộc chiến tranh rưởi (2.5), hiện
tình, ưu thế đó không còn. Ba thế lực quân sự có thể gây chiến tranh thế giới:
Hoa Kỳ, Trung Cộng, Nga. Cổ nhân đã dạy “hai đánh một không chột cũng
què”. Tổng thống Richard Nixon (Đảng Cộng Hoà) đã hoà Trung Cộng tạo điều kiện
xoá sổ Liên Sô và Đệ tam Quốc tế Cộng sản. Ngày nay, Mạc Tư Khoa và Bắc
Kinh đang bắt tay chống Mỹ ngày càng chặt chẽ hơn. Nga không ưa tham vọng bành
trướng bá quyền cố hữu của Bắc Kinh nên sợ mất vùng Tây Bá Lợi Á và thủ đoạn
đồng hoá nên dễ hợp lực với Mỹ chống Trung Cộng hơn.
Trong 8 năm cầm quyền,
Tổng thống Obama đã chồng món nợ công $10,000 tỉ, tương đương với số nợ mà các
vị tiền nhiệm đã lưu lại từ thời lập quốc, mà tăng trưởng GDP chưa tới 2%. Kinh
tế gia Paul Krugman, được giải Nobel Kinh tế năm 2008 và đã cộng tác với The
New York Times từ lâu đưa ra tiên đoán sau cuộc bầu cử tổng thống Mỹ năm 2016
“không có cách nào mà Trump làm cho kinh tế Mỹ tăng trưởng 2% GDP!”. Thực tế đã
bác bỏ sự suy diễn của Krugman!
Sưu cao, thuế nặng,
luật lệ rườm rà, rắc rối chồng chéo thời Obama buộc dân Mỹ “giam tiền”
hoặc“mang tiền và việc làm ra đầu tư ở nước ngoài” bất chấp mọi lời kêu gọi hồi
hương. Vấn đề kinh tế phải được giải quyết bằng biện pháp kinh tế mà kiểu hô
khẩu không bao giờ có hiệu quả.
Sau khi Tổng thống
Trump áp dụng các biện pháp kích thích kinh tế mạnh mẽ đã kéo các công ty đa
quốc và công ty nước ngoài chuyển vốn và công việc về Hoa Kỳ.
Hoa Kỳ, Mễ Tây Cơ, Gia
Nã Đại đã thay thế Hiệp ước Mậu dịch Tư do Bắc Mỹ (NAFTA) thành Hiệp ước Gia Nã
Đại – Mễ Tây Cơ – Hoa Kỳ (USMCA) từ ngày 30-11-2018.
Hoa Kỳ và Nam Hàn đã
ký lại Hiệp ước Mậu dịch Tự do. Nhật Bản đồng ý đàm phán lại Hiệp ước Mậu dịch
Tự do với Hoa Kỳ.
Tổng thống Donald
Trump ra lệnh “trừng phạt những hành vi gian lận thương mại” của Trung Cộng
được dư luận suy diễn thành “cuộc chiến tranh mậu dịch Mỹ-Trung”.
Hoạt động thương mại
gian lận của Bắc Kinh đã làm hại lâu dài và khủng khiếp cho nhiều dân tộc chứ
chẳng phải chỉ dành riêng cho Hoa Kỳ. Nhưng, trên thế giới chẳng nền kinh tế
nào đủ sức đương đầu, vì thế, ngày càng có nhiều nguyên thủ quốc gia nhận thức
được mối nguy cơ tiềm tàng cần giải quyết.
Cuộc chiến nào cũng
khó tránh khỏi thiệt hại. Nếu nhân loại sợ thiệt hại thì Đức Quốc Xã và Đế quốc
Nhật Bản và Chủ nghĩa Cộng sản đã thống trị thế giới rồi!
Đại-Dương, 1/21/2019