TỴ NẠN VIỆT VÀ TT TRUMP
Vũ
Linh
Dân Việt chạy qua Mỹ tỵ nạn trên dưới cũng gần nửa thế kỷ.
Hầu hết rất ít lưu ý đến chính trị Mỹ. Đại khái thì “Ôi, ông tổng thống nào thì
cũng dzậy thôi, đi cầy vẫn đi cầy, đóng thuế vẫn đóng thuế, VC vẫn chình ình đó
thôi”. Cả 40 năm như vậy rồi.
Nhưng rồi thế sự đổi thay. Nước Mỹ gặp ông thần Trump. Không
ai biết ông này có bùa phép gì đặc biệt, mà tự nhiên, cả nước Mỹ lên cơn sốt.
Bị ‘chính trị hoá’ hết ráo. Không ai có thể thờ ơ với ông Trump này được. Không
vái lạy tung hô thì cũng đỏ mặt tiá tai sỉ vả. Không biết gì cũng nhẩy vào, về
hùa la ó theo.
Phản ứng này cũng đã lan qua cộng đồng người Việt luôn. Chưa bao
giờ dân tỵ nạn ta lại bị hớp hồn, theo dõi một tổng thống Mỹ hăng
say như bây giờ. Đáng tiếc
là phần lớn… hăng say sảng.
Tỷ phú Donald Trump là một doanh gia
cực kỳ thành công. Ông hưởng một gia tài không lấy gì là kinh khủng của ông bố.
Chỉ là ông bố giúp tài trợ một số dự án nhỏ cỡ một vài triệu, mua bán nhà cửa ở
New York, rồi từ đó ông phất lên. Khi ông bố qua đời để lại gia tài 20 triệu
cho 5 người
con chia nhau, thì ông Trump đã thành
tỷ phú rồi.
Rồi với tham vọng cũng lớn hơn người, ông nhẩy vào chính trị. Cũng
lại thành công dễ như trở bàn tay. Giống như trong thương trường, ông thành
công nhờ cái thương hiệu chính trị mà ông đã tự tạo ra cho mình. Một tỷ phú
thành công lớn, tức là có khả năng thật, nhưng lại là tỷ phú của dân lao động,
tuy cực giàu nhưng hiểu rõ hơn ai hết đời sống vất vả của dân lao động, hiểu
được rất rõ những ưu tư và ưu tiên của dân trung lưu, chia sẻ được những cái lo
của họ, mang lại được cho họ những gì họ đang mong đợi. Từ công ăn việc làm đến
an toàn cá nhân, từ những giá trị văn hoá đến niềm tin tôn giáo, là những thứ
mà dân cấp tiến dè biủ, khinh miệt.
Chủ đề quảng bá thu hút nhất của ông: tôi không phải chính trị
gia, có sao tôi nói vậy, không uốn lưỡi tới ba lần. Một cơn gió mát mới lạ
trong chính trị Mỹ.
Những người chống đối ông cố phá cái hình ảnh đó, cố dựng lên hình
ảnh một… quái thai: điên khùng, ngu dốt, dâm dục, gian dối, tàn ác, kỳ thị, hồ
đồ, bất nhất,… Xin lỗi, khuôn khổ bài này không đủ chỗ để liệt kê hết những
‘huy chương’ đặc biệt ông Trump đang được tặng.
Đó là chuyện dân Mỹ. Còn dân tỵ nạn ta thì sao?
Phải nói ngay, tuyệt đại đa số dân tỵ nạn hiểu rất lơ mơ về chính
trị Mỹ nói chung, cũng như về ông Trump nói riêng. Mà những hiểu biết giới hạn
đó, nhiều khi lại sai lầm.
Trước hết, nói về nguyên nhân. Trên căn bản, ai cũng thấy có hai
nguyên nhân.
Thứ nhất, dân Việt trước khi qua Mỹ, chưa bao giờ được nếm mùi dân
chủ, tự do thật sự, bất kể dưới đời thái thú, vua, quan toàn quyền, tổng thống,
chủ tịch, tổng bí thư hay tướng lãnh nào. Những trò chơi dân chủ
kiểu Mỹ như đánh nhau để dành phiếu bầu bán, đều hoàn toàn xa lạ. Dân tỵ nạn
bây giờ có dịp bắt chước chơi trò này nhưng điều phiền toái là có thể vì tính
hiếu thắng, muốn tranh thắng bằng mọi giá, nên thường sẵn sàng nói láo, tung
tin phịa, ngụy tạo bằng chứng, ghép hình,… rồi gây lộn, thậm chí chửi
tục, làm rối trí người dân
bình thường trong cái hỏa mù đó.
Thứ nhì, khó khăn ngôn ngữ là bức tường khổng lồ, gây trở ngại lớn
cho dân tỵ nạn muốn hiểu rõ những chuyện gì đang xẩy ra chung quanh họ. Truyền
thông tỵ nạn giúp họ không bao nhiêu mà có vẻ hại họ thì nhiều.
Truyền thông của cộng đồng tỵ nạn Việt (dưới đây sẽ viết tắt là
TTTN, truyền thông tỵ nạn) không khác TTDC Mỹ
mấy, hoàn toàn bị chi phối bởi đồng tiền vì cũng vẫn chỉ là những cơ sở thương
mại, do đó phải ‘cuốn theo chiều gió’ quần chúng để có khách đọc và khách quảng
cáo. Đa số độc giả là những dân nghèo thiếu hiểu biết, lo sợ bị CH cắt trợ cấp
và Trump kỳ thị đuổi về VN theo như vài cụ tỵ nạn hù dọa. TTTN thay vì giải tỏa
những huyền thoại sai lầm giúp dân tỵ nạn thì lại chọn giải pháp dễ dãi là củng
cố những huyền thoại đó, dễ phiên dịch phiến phiến khỏi phải nặn óc viết, dễ thu
hút độc giả và thính giả, dễ thu quảng cáo, dễ kiếm tiền.
Cộng đồng tỵ nạn Việt là một khối dân đầy mâu thuẫn. Quan điểm
chính trị rất khuynh hữu, chống cộng tuyệt đối, kiên trì chống VC từ gần nửa
thế kỷ nay không mệt mỏi, nhưng đồng thời lại hoan nghênh đảng DC là đảng đã
biểu quyết cắt hết viện trợ để tặng miền Nam cho CSBV. Sẵn sàng coi New York
Times hay Washington Post là hải đăng của truyền thông trong khi biết rõ ta mất
nước phần lớn vì những báo này xuyên tạc cuộc chiến tự vệ của ta để ca tụng đám
cán ngố dép râu. Sau 75, Carter là người đầu tiên liên lạc, nhìn nhận CSVN,
Clinton là người đầu tiên mở quan hệ ngoại giao và đi Hà Nội, Obama là người
đầu tiên thu hồi cấm vận quân sự. Tất cả đều là tổng thống DC, hết sức thân
thiện với lãnh đạo CSVN. Trong khi đó, các tổng thống CH, từ Ford là người ban
lệnh cấm vận, Reagan là người phục hồi lại quan điểm chiến tranh VN là một cuộc
chiến có chính nghĩa, đến cha con ông Bush, rồi Trump, đều có vẻ lãnh đạm với
đám ‘lãnh đạo đại tài’.
TTTN còn có một vấn đề lớn hơn nữa là không có nguồn tin độc lập,
nên hoàn toàn trông cậy vào TTDC, chỉ làm công tác dịch thuật các cơ quan ngôn
luận Mỹ, hầu hết là thiên tả tung hô Hillary và Obama, chống CH và Trump.
Hậu quả trực tiếp của vấn nạn trên là TTTN rập khuôn tin tức và
quan điểm của TTDC Mỹ, đánh Trump chết bỏ. Trong khi lại không chú tâm đến ảnh
hưởng thực tế và cụ thể của TT Trump trên nhu cầu chính trị, xã hội, kinh tế
của dân tỵ nạn ta.
Đánh Trump là chuyện rất dễ. Ông này đúng là ông thần, nói trước
suy nghĩ sau, kinh nghiệm đấu võ với đám hổ cáo TTDC không bao nhiêu, nên rất
dễ bị chúng đánh bẫy, khai thác và đập cho dập mình. Vấn đề là ta có đủ chiều
xâu nhìn xuyên qua những cái hớ hênh mồm mép của TT Trump để thấy rõ các chính
sách của ông hay không.
Đảng DC và TTDC đánh Trump tuy quá đáng nhưng
cũng có thể hiểu được phần nào vì tính phe đảng chính trị của họ. Nhưng tại sao
cộng đồng tỵ nạn ta lại nhắm mắt chạy theo? Có nên cân nhắc chống cái gì bất
lợi cho chúng ta và hoan nghênh cái gì có lợi không?
Ta đừng nên quên có nhiều điều có lợi cho nước Mỹ nói chung hay cho
đảng DC hay đảng CH nói riêng nhưng chưa chắc đã có lợi cho dân tỵ nạn chúng
ta. Ngược lại có hại cho nước Mỹ hay đảng DC/CH cũng chưa chắc đã hại cộng đồng
tỵ nạn ta. Điển hình rõ rệt nhất: có quan hệ tốt với CSVN là tốt cho Mỹ nhưng
chẳng tốt chút nào cho cộng đồng tỵ nạn.
Ta thử điểm qua một vài vấn đề chính.
TTDC ra rả chỉ trích TT Trump là kỳ thị sắc tộc đối với dân gốc
Nam Mỹ. Phe cấp tiến chủ trương mở rộng cửa đón nhận di dân Nam Mỹ, kể cả di
dân LẬU, vì lý do chính trị (cần phiếu), lý do kinh tế (cần nhân công rẻ), và
lý do ý thức hệ (thế
giới đại đồng), nên chống lại sắc
lệnh của Trump. Họ khám phá ra cách chống hữu hiệu nhất là dán cãi nhãn hiệu kỳ
thị lên trán ông Trump.
Đó là nhìn dưới khiá cạnh Mỹ. Dân tỵ nạn ta thì sao? Quyền lợi
chúng ta ở đâu?
Phải nói ngay, ta cũng là loại dân ‘da màu’, không có
lý do gì chạy theo mấy anh da trắng để kỳ thị dân da đen hay da nâu. Nói chung,
ta cũng là dân tỵ nạn, sao lại hô hào chống di dân hay dân tỵ nạn? Một vài anh
hỏi vặn kẻ này “bám theo Trump chống dân Mễ, da đã trắng ra chưa?”. Một câu hỏi
chỉ nói lên cái ngu của người hỏi.
Dân gốc Nam Mỹ phần lớn là khối dân cạnh tranh với dân ta, cạnh
tranh về công ăn việc làm loại lương thấp, cạnh tranh về tiền trợ cấp xã hội,
cạnh tranh về tiền housing, tiền thất nghiệp, tiền Medicaid, phiếu thực
phẩm,... Một đồng đám này có là một đồng ta mất. Trừ phi Nhà Nước đánh thuế
thêm cả nước để bù đắp, là điều không ai làm. Như vậy lý do gì ta lại phải hoan
nghênh chuyện mở cửa biên giới đón nhận dân Nam Mỹ vào ào ào? Trước khi ta lo
cho bà Nam Mỹ di dân lậu đang ôm bầu có được MediCal, có nên lo cho ông bà cụ
nhà được săn sóc kỹ hơn không? Nhân đạo có nên bắt đầu từ ngay trong nhà mình
không? Tài tử xi-nê Mỹ hoan nghênh di dân đến cắt cỏ, lái xe, làm bếp, ta có
lợi gì mà cũng bắt chước hoan nghênh theo?
Vấn đề chính của chúng ta là ông Trump có kỳ
thị dân da vàng nói chung hay dân Việt nói riêng không? Vị nào có bằng chứng TT
Trump kỳ thị dân tỵ nạn ta, xin phổ biến cho mọi người biết. Trái lại, chính
quyền Trump mới chính thức kiện Đại Học Harvard về tội kỳ thị dân Á Châu trong
việc nhận sinh viên. Ta hiểu đây là chuyện liên quan đến sinh viên Tàu, nhưng
dù sao, sinh viên gốc Việt cũng bị họa lây. Chúng ta có nên hoan nghênh Harvard
chặn họa Tầu khi con cháu ta bị họa lây, không được nhận vào Harvard không?
Bây giờ, ta nhìn lại vấn đề lớn nhất: giảm
thuế. Dĩ nhiên phe cấp tiến chửi rủa tối đa nhưng vẫn vui vẻ lấy tiền bỏ túi,
chuyện dễ hiểu. Cái mà kẻ này không hiểu được là thái độ hết sức mâu thuẫn của
nhiều cụ tỵ nạn:
- TT
Obama không cắt một xu thuế nào trong 8 năm, họ hoan nghênh. TT Trump giảm thuế họ chửi, kể cả
những người trước sau chẳng phải đóng xu thuế nào cũng hùa vào chửi theo. Tại
sao?
- Họ
sợ Trump giảm thuế, Nhà Nước sẽ bớt tiền trợ cấp của họ? Đã có ai bị cắt trợ
cấp gì chưa. Bộ Trump muốn cắt trợ cấp chỉ cần ký sắc lệnh cắt sao? Họ có khi
nào nghĩ đến những dân trung lưu cong lưng đi làm đóng thuế cho họ nằm nhà ăn
trợ cấp dài dài không?
- Họ
la hoảng công nợ sẽ tăng. Thế khi Obama không giảm một xu thuế nào mà lại tăng
công nợ gấp đôi, từ 10.000 tỷ lên đến 20.000
tỷ, họ có lên tiếng không vậy?
- Những
người phải đóng thuế, họ được bớt vài ngàn, cũng vẫn chửi vì... phân bì với ông
Bill Gates được giảm thuế tới cả triệu. Xin lỗi, đi làm lao động cả đời chưa
nhìn thấy một triệu mà cũng muốn được giảm thuế bạc triệu sao?
- Cái lý tưởng
của họ là 1% dân giàu nhất đóng
thuế nuôi 99% dân còn lại, mà không nghĩ cái 1% đó không thể thọ để
rồi khi chúng bị moi hết tiền rồi thì lấy ai nuôi cái 99%?
TT Trump dâm dục, ăn nói thô tục, không có tư
cách tổng thống? Đây là lập luận nhiều cụ tỵ nạn ‘thấm nhuần Nho giáo, lễ nghĩa
cụ Khổng’ cảm thấy bực mình. Xin thưa với các cụ, chúng ta tìm tổng thống Mỹ
chứ không kiếm cụ đồ Nho về giảng luân lý giáo khoa thư lớp vỡ lòng. Nói chuyện
làm dơ bẩn Tòa Bạch Ốc, xin các cụ hỏi lại các TT Kennedy, Johnson và Clinton
trước.
Xin quý cụ tha lỗi cho, chứ với kẻ này, tất
cả chỉ là chuyện tào lao. Tôi kỳ vọng ông tổng thống tạo việc làm cho tôi, giảm
thuế cho tôi, giúp tôi có đời sống kinh tế khấm khá hơn, bảo đảm an toàn cho
gia đình tôi chống khủng bố, còn ông tổng thống có hôi nách hay gái gú lung
tung, ai cần biết? Ông Tổng thống mở miệng là f... và sh..., xin
lỗi, who cares? VN ta đã từng có ông phó tổng thống, đồ nho đạo mạo, đã làm thơ
“ngồi buồn gãi háng...” gì đó, có sao đâu?
Nhìn vào TT Obama, khác xa TT Trump, có vẻ có
tư cách hơn? Nhưng rồi ông Obama để cả triệu người thất nghiệp năm này qua năm
khác, kỷ lục dân ăn trợ cấp, nhận phiếu thực phẩm, è cổ đóng thuế nuôi cả chục
triệu di dân lậu,... Một lần nữa, xin lỗi quý vị, tiêu chuẩn chọn tổng thống
của tôi không giống tiêu chuẩn của TTDC. Giữa lịch sự, chải chuốt, mồm mép, để
rồi mang cả nước vào nô lệ trợ cấp, và có sao nói vậy nói hớ lung tung, nhưng
cho tôi công ăn việc làm, tôi chọn giải pháp sau.
Rồi nhìn ra ngoài nước Mỹ, ta thấy TC múa gậy
vườn hoang, bán cả triệu tấn thực phẩm đầy hóa chất, và cả tỷ đồ dởm cho chúng
ta. Ngoài Biển Đông thì tha hồ cắm dùi tìm dầu, coi cả Biển Đông là vườn sau
nhà. TT Obama cho vài cái hàng không mẫu hạm ghé Cam Ranh. Hết chuyện. Đáng
hoan nghênh không?
Câu chuyện chống TT Trump ồn ào nhất hiện nay trên TTDC và trên
TTTN là chuyện ‘có bằng chứng Nga can thiệp nên Trump mới thắng’, đưa đến tình
trạng tổng thống của Mỹ chỉ là con rối của Putin.
Trước hết, ta coi lại việc công tố Mueller
truy tố thêm GRU Nga thâm nhập vào hệ thống emails của đảng DC. Theo ‘phe ta’
đây là bằng chứng quá rõ ràng Nga đã thâm nhập, giúp cho ông Trump hạ được bà
Hillary.
Trong cuộc tranh cử tổng thống vừa qua, bà Hillary có kinh nghiệm hoạt động chính trị cả
nửa thế kỷ, có kinh nghiệm vận động tranh cử tổng thống ba lần, hai lần cho ông
chồng và một lần cho chính mình, có hậu thuẫn của toàn thể guồng máy chính
quyền Obama kể cả FBI, CIA,... Bà cũng được sự hậu thuẫn của tất cả nghị sĩ,
dân biểu DC tại Thượng Viện và Hạ Viện, chưa kể cả lô ông bà CH công khai nhẩy
qua hậu thuẫn, hay nhẩy ra ngoài cuộc chiến như cả họ nhà Bush. Bà còn có toàn
thể dàn máy đảng DC, với cả trăm ngàn tình nguyện viên làm việc tại cả ngàn văn
phòng trên khắp 50 tiểu bang. Bà được 90% TV và báo Mỹ hậu thuẫn. Bà cũng chi
gần một tỷ đô cho cuộc vận động. New York Times cổ võ, tiên đoán bà có 98% hy
vọng thắng.
Vậy mà theo Washington Post, bà thua vì Nga giúp.
Nghĩa là chỉ cần Putin búng tay,
gửi hai tá nhân viên tép riu vô danh qua, lén chui vào các emails lấy tin tức
xì ra, bỏ ra 100.000 đô mua quảng cáo trên Facebook, là giấc mộng của bà tiêu tan thành mây khói. Thế
thì câu hỏi thật sự là toàn thể sự nghiệp cũng như chương trình kinh bang tế
thế, trị quốc bình thiên hạ của bà Hillary hoá ra chỉ là loại kế hoạch của dã
tràng vẽ trên cát? Như vậy thua có gì lạ? Oan chỗ nào?
Câu chuyện nổi đình nổi đám hơn nữa là cuộc họp báo của TT Trump
với TT Putin. Có lẽ trong lịch sử nhân loại, chưa khi nào có cuộc báo nào kinh
hồn như vậy. Theo như tin tức đọc được qua TTDC và dịch lại bởi TTTN, ta thấy
một tổng thống của Đại Cường Cờ Hoa hình như đã quỳ mọp xuống đất bái lạy tên
độc tài khát máu tàn bạo nhất nhân loại. Tội này không đàn hặc, truất phế rồi
cho đi đập đá mãn đời thì thế giới này không còn gì là công lý nữa.
Theo TTDC, việc làm đúng nhất của TT Trump
khi gặp Putin là phải lập tức còng tay đưa cho mật vụ lôi cổ về Mỹ, nhốt tại
Guantanamo mãn đời nếu ông Trump là người lịch sự. Nếu thiếu tế nhị hơn thì ông
Trump đã phải đấm đá Putin cho đến chết gục tại chỗ. Do đó, việc ông Trump chỉ
đứng bên cạnh, bắt tay thì quả là hành động đầu hàng hèn nhát, phản phúc nhất.
Diễn giải nôm na ra, TTDC và cả đảng DC, cộng
thêm cả lô #NeverTrump cực kỳ bất mãn TT Trump đã không khai chiến, mang B-52 đi đánh Nga. Mọi hành động dưới mức này
đều không thể chấp nhận được. Trong cuộc tranh cử Obama-Romney, ông Romney
tuyên bố kẻ thù lớn nhất của Mỹ là Nga. TT Obama miệt thị “ông ơi, chiến tranh
lạnh chấm dứt hơn hai chục năm rồi”. TTDC xúm lại chế nhạo Romney. Bây giờ,
cũng cái đám TTDC đó đang bị sốc sao Trump dám bắt tay với Putin.
Cả nước cho rằng Nga can thiệp trắng trợn –dù
chưa ai thấy bằng chứng nào- khiến cho nước Mỹ mất cơ hội được lãnh đạo bởi
người phụ nữ vĩ nhân lớn nhất của nhân loại kể từ ngày Từ Hy Thái Hậu băng hà.
Cái tội này của Putin làm sao tha thứ được?
Đó cũng lại là nhìn vấn đề dưới con mắt Mỹ.
Còn dưới khiá cạnh dân tỵ nạn, chúng ta muốn gì?
Cả nước đang nổi loạn, rầm rộ chống tân đế
quốc TC với mộng bành trướng khắp thế giới. Đối tượng trước mắt của Hoàng Đế
nhà Tập là VN, khi ông ta muốn nhét mấy con chuột cống ‘đặc khu’ vào gặm nhấm.
Ưu tiên số một của chúng ta là làm tất cả những gì có thể để tiếp tay với dân
trong nước ngăn chặn mưu đồ này. Mà cụ thể nhất cũng như thực tế nhất là mong
sao hay vận động sao cho Mỹ, hay chính xác hơn, TT Trump giúp một tay, chặn
nguy cơ chệt hóa tổ quốc của chúng ta, đánh TC bằng mọi cách mọi giá.
Nhưng Mỹ đang lưỡng đầu thọ địch: Nga và TC.
Khó có thể đánh cả hai, mà chỉ có thể chọn một. Và dường như TT Trump đã chọn
hòa Nga đánh TC.
Chúng ta không cần biết quyền lợi của Mỹ ở
đâu, nên hòa Nga đánh TC, hay nên hòa TC đánh Nga. Thây kệ, đó là chuyện của
Mỹ. Chuyện của ta là nước VN, cho dù ta đang là công dân Mỹ sống trên đất Mỹ.
Bất cứ chuyện gì giúp nước VN ta khỏi bị Hán hoá, chúng ta phải cổ võ, đúng
không?
Như vậy thì có phải là nếu TT Trump bắt tay
hòa hoãn với Nga để rảnh tay đánh TC thì chúng ta nên tạm gác qua mọi chuyện
yêu ghét tư cách cá nhân ông Trump để kêu gọi ông thân thiện với Nga hơn để có
thể mạnh tay với TC hơn không? Những chuyện như Trump trả tiền gái điếm, cãi
nhau với NATO, hồ đồ ăn nói thô tục,... có phải tất cả những chuyện đó đã thành
những chuyện ruồi bu mà ta nên dẹp qua một bên để cầu mong cho Trump chặn họng
Tập không?
Hay là... mặc kệ, ta cứ nhắm mắt chống Trump
tiếp tục, bằng mọi giá vì đã lỡ ghét rồi? Chuyện VN là chuyện của VC và TC, kệ
tụi nó đấm đá nhau, mắc gì mình phải lo?
No comments:
Post a Comment