Tiểu sử nhà văn Tiểu Tử :
Nhà văn Tiểu Tử, tên thật là Võ Hoài Nam. Ông là con trai duy nhứt
của giáo sư Võ Thành Cứ, cựu giáo sư trường trung học Pétrus Trương Vĩnh Ký,
Sài Gòn. Ông sanh ngày 19 tháng 7 năm 1930 tại quận Gò Dầu, tỉnh Tây Ninh, Việt
Nam. Ông tốt nghiệp kỹ sư tại Marseille, Pháp quốc năm 1955. Ông về Việt Nam,
dạy tại trường trung học Pétrus Trương Vĩnh Ký niên khóa 1955-1956. Tháng 10
năm 1956, ông vào làm việc tại hãng xăng Shell Việt Nam cho đến ngày 30 tháng 4
năm 1975. Năm 1979, ông vượt biên và định cư tại Pháp. Sau đó, ông nhận làm
việc cho công ty Đường Mía của nhà nước tại Côte d’Ivoire, Phi Châu, từ 1979
đến 1982. Ông qua làm hãng xăng Shell Côte d’Ivoire cho đến khi về hưu
(1982-1991). Hiện ông đang nghỉ hưu tại Paris, Pháp quốc.
Trước 1975, ông phụ trách mục biếm văn “Trò đời” trên nhựt báo
Tiến, với bút hiệu Tiểu Tử. Bút hiệu nầy ông vẫn dùng cho những bài tạp văn và
truyện ngắn của ông tại hải ngoại, sau 1975.
Tiểu Tử
Xin
gọi ông ta là ông X. Để tránh phiền phức. Thời buổi bây giờ, con người dễ bị
chụp mũ bất cứ lúc nào và bởi bất cứ ai.
Ở
trên chụp xuống là nhà cầm quyền –hạng này đông lắm và rất… vững tay nghề vì đã
từng hành nghề này cả mấy chục năm. Ở dưới chụp lên là kẻ tiểu nhơn –hạng này
thường thấy xuất hiện khi có biến cố hay khi thấy chánh quyền đa nghi như Tào
Tháo; hạng này hành động theo thời cơ nên tay nghề lắm khi còn vụng; họ không
đông nhưng rất nguy hiểm bởi vì họ giống như mọi người nên khó mà nhận
diện! Ở ngang với mình mà chụp mũ mình là mấy đứa mà mình thường gọi là
bạn hay chiến hữu hay đồng chí –hạng… mắc dịch này mới bắt tay ôm hôn mình thắm
thiết đó, vậy mà hôm sau đã “trở cờ xé lẻ” bởi vì cái đít của họ đòi cái ghế và
cái mặt của họ muốn được… bự bằng cái nia (để được thấy là … đại diện!); hạng
này không cần tay nghề khéo nên cách chụp mũ thiếu… tế nhị! Nói chung, hạng
chụp mũ nào cũng chỉ chụp người có tên tuổi đàng hoàng chớ chẳng ai chụp mũ một
kẻ vô danh. Cho nên, gọi nhân vật trong chuyện sau đây là ông X để ổng trở
thành kẻ vô danh, khỏi bị chụp mũ! (Xin lỗi! Tôi hơi dài dòng ở đây tại vì tôi
muốn mọi người đều thấy tôi “rõ như ban ngày”, để đừng ai… chụp mũ tôi “có ý đồ
này nọ”. Đa tạ).
Bây
giờ thì xin nói đến ông X.
Hồi
thời trước – thời mà sau này “được” gọi là ngụy – ông X làm việc cho một hãng
tư của ngoại quốc. Ông làm việc lâu năm và rất đắc lực nên ban giám đốc giao
cho ông những chức vụ quan trọng với quyền hạn về tài chánh thật rộng rãi. Để
thực hiện những chương trình xây dựng đồ sộ của hãng, ông thường xuyên giao
dịch với chánh quyền. Nhờ vậy, ông “quen lớn” nhiều trong cả hai giới dân sự và
quân sự.
Ở
địa vị như của ông, con người dễ bị cám dỗ vì tư lợi. Chẳng có gì khó hết. Chỉ
cần “nhắm mắt” một chút là nhà thầu sẽ biết cách đền ơn. Chỉ cần “biết phải
quấy” một chút là vô “áp phe” riêng cho mình. Chỉ cần “bóp chẹt bắt bí” một
chút là hất chân những đứa không theo bè cánh…
Ông
X lại không thuộc hạng “biết làm ăn” như kể trên. Ông lớn lên trong một gia
đình theo Khổng giáo, lấy “nhân nghĩa lễ trí tín” làm phương châm, luôn đề cao
giá trị đạo đức của con người. Cho nên làm việc cho hãng gần hai mươi năm mà
không thấy ông… “xơ múi” chút gì hết!Bạn bè có đứa chê ông nhát. Ông cười: “Thà
tao nhát mà tao giữ tròn liêm sỉ. Cái đó mới là cái khó. Người ta có thể chê
tao như mày đã chê tao. Chớ không ai dám khi dể tao hết. Cái phách của tao là ở
chỗ đó!”.
…
30 tháng tư 1975. Ông X đã không di tản. Nghĩ rằng mình làm việc cho hãng tư,
lại là hãng của ngoại quốc, chắc “họ không làm gì đâu”. Chẳng dè quân mũ tai
bèo (Giải phóng miền Nam) và quân nón cối (bộ đội) vào Nam tiếp thu tuốt tuột.
Hãng công hãng tư gì, lớn nhỏ gì cũng “đớp” hết ráo (Trước đó, họ có tuyên
bố “không đụng tới cây kim sợi chỉ của dân”, và sự thật, họ đã làm
đúng như vậy, mới chết! Bằng cớ là họ đã lấy hết, chỉ chừa có… cây kim sợi chỉ!
Cho nên, có thấy ai thưa gởi rằng bị cách mạng… cướp mất cây kim sợi chỉ đâu?
Vậy mà sao ai cũng nói họ “nói một đàng mà làm một nẻo” hết! Oan cho họ! Có
điều là với “cây kim sợi chỉ”, người dân không biết… “làm khỉ gì ăn”. Chỉ còn
có nước may cái miệng lại để khỏi phải ăn, khỏi phải nói!).
Hãng
của ông X bị quân mũ tai bèo mang bí số K7 tiếp thu. May cho ổng: người dẫn đầu
toán tiếp thu là người chú bà con đi khu hồi kháng chiến 1945. Nhờ ông này can
thiệp nên ông X không bị đi cải tạo, nhưng bị đổi đi “hạ tầng công tác” ở một
kho hóa chất (Sự che chở người thân như vậy rất hiếm thấy trong chế độ. Và có
lẽ vì vậy mà chưa đầy sáu tháng sau, ông cán bộ đó bị cho “về vườn” mặc dầu
chưa tới hạng tuổi!).
Bấy
giờ, ông X ăn lương 80 đồng. Trong khi người tài xế cũ của ông lãnh 90 đồng!
Ông được phát lương mỗi tháng hai kỳ. Mỗi kỳ là 40 đồng nhưng bị giữ lại 2 đồng
để cho vào sổ tiết kiệm (Nhà Nước lo cho dân chí tình như vậy mà vẫn có người
không bằng lòng. Lạ thật!).
Bấy
giờ, vì tất cả ngân hàng đều bị tịch thu, nên tiền của mà ông X để trong ngân
hàng của ổng kể như đã… cúng cô hồn! Ông X trắng tay và… trắng mắt.
Bấy
giờ, vợ con ông X rã ra đi làm trong mấy tổ hợp. Hai đứa nhỏ nhứt ở nhà dán bao
giấy bỏ mối cho bạn hàng ngoài chợ gói đồ. Ông X bán lần xe cộ, bàn ghế tủ…
Nhiều
khi ông thầm nghĩ: “Mình đã tự hào giữ tròn liêm sỉ từ mấy mươi năm. Bây giờ…
đổi lấy cái ăn cũng không được. Phải chi hồi đó mình nhắm mắt làm bậy, mánh
mung chụp giựt đầy túi rồi bay ra ngoại quốc ở, thì bây giờ mình đâu có ngồi
đây nhìn cái khổ cực của vợ con! Riết rồi không biết là mình khôn hay mình dại
nữa”.
Hôm
nay là ngày ông đi bán chiếc xe đạp của ông. Ông đã tính kỹ: đạp xe ra chỗ
thằng nhỏ sửa xe đạp ở góc đường xin nó cho đứng nhờ để bán; ở đó người qua lại
cũng đông và người ghé vào bơm bánh hay sửa xe cũng thường; thế nào cũng có
người hỏi mua. Sau khi lau chùi sạch sẽ chiếc xe, ông lấy một miếng bìa cứng
viết lên đó “Bán xe đạp” rồi khoét lỗ xỏ sẵn dây để mang ra
cột tại chỗ. Vừa làm ông vừa nghĩ đến thân phận của mình, đến cái liêm sỉ mà
ông đã đeo đẳng từ bao nhiêu năm. Ông cười chua chát: “Cái liêm sỉ
không giá trị bằng chiếc xe đạp!”. Bỗng ông nẩy ra một ý, vừa hài hước vừa
táo bạo: “Tại sao mình không treo bảng bán cái liêm sỉ? Cười chơi, sợ
gì?”. Vậy là ông lấy một miếng cạc-tông, nắn nót viết lên đó hàng chữ
“Bán cái liêm sỉ. Bảo đảm 20 năm chưa sứt mẻ”. Khoét lỗ xỏ dây xong, ông
cho hết vào túi xách, đạp xe ra ngõ.
Thằng
nhỏ sửa xe tuổi độ mười hai mười ba. Ốm nhom, đen thui, cười hở lợi. Sáng nào
nó cũng kéo chiếc xe hai bánh chở hai thùng gỗ nhỏ và mớ đồ nghề, ra… hành nghề
cạnh trụ đèn ở góc đường. Sợ người ta không biết hay sao mà thấy nó có treo
trên trụ đèn tấm bảng trắng sơn chữ đỏ “Tại đây sửa xe đạp đủ loại”.
Khi
ông X xin đứng nhờ, nó vui vẻ nhận lời ngay:
-Dạ
được!Dạ được! Ông Hai cứ dựng xe cạnh cột đèn đó, không sao hết. Chỗ này là chỗ
“bá tánh” chớ phải của riêng cháu đâu mà ông Hai xin phép!
Rồi
nó lấy cái thùng gỗ úp xuống, mời:
-Ông
Hai ngồi. Cháu đang lỡ tay!
Nó
làm như nếu nó không lỡ tay thì nó có bổn phận phải ngồi… tiếp chuyện ông X
vậy! Ông thấy có cảm tình ngay với thằng nhỏ. Ông cảm ơn rồi lấy hai miếng
cạc-tông ra, treo một tấm lên sườn xe đạp, tấm thứ hai đeo lên cổ của mình một
cách thích thú!
Ông
ngồi xuống thùng gỗ phía sau lưng thằng nhỏ, đốt thuốc hút, ung dung. Thằng nhỏ
đang ráp sợi dây sên vào chiếc xe đạp dựng ngược. Nó vừa làm vừa nói chuyện với
ông X, mắt vẫn nhìn châm chú vào công việc.
-Ông
Hai bán xe rồi lấy gì mà đi? -Thì… tôi đi chung xe với bà nhà tôi. -Ông đèo bà
hay bà đèo ông vậy? Ông X bật cười: -Dĩ nhiên là tôi đèo bả chớ! -Ý! Bây giờ
đổi đời rồi. Mấy bà chở chồng chạy bon bon thiếu gì, ông Hai. Nói xong, nó cười
hắc hắc. Ngừng một lúc, chừng như đang ngẫm nghĩ gì đó. Rồi nó nói tiếp, giọng
ngang ngang:
-Bây
giờ sao nhiều người bán đồ bán đạc trong nhà quá. Ở xóm của cháu, thấy có người
cạy gạch bông nền nhà lên bán đặng ăn, ông Hai à!
Hình
ảnh đó làm ông xúc động. Ông không biết phải nói gì. Sự bần cùng của người dân
trong chế độ được gọi là ưu việt này, đã vượt quá xa tầm tưởng tượng của con
người… thì còn lời gì để nói? Im lặng, ông hít nhiều hơi thuốc dài… Thấy sao
“người đối thoại” của nó làm thinh, thằng nhỏ quay đầu nhìn lại. Bây giờ nó mới
thấy tấm bảng ông đeo trước ngực. Nó ngạc nhiên:
-Ủa!
Ông còn bán cái giống gì nữa vậy?
-Thì…
cháu đọc coi.
-Cái…
“liêm”… Cái “liêm sỉ” là cái gì vậy, ông Hai?
-Ờ…
Cái liêm sỉ là… (Ông ngập ngừng tìm lời để giải nghĩa) Là… Là cái mà thiên hạ
ai cũng quí trọng hết. Người ta coi nó có giá trị như… có giá trị như…
-Như
hột xoàn hả ông Hai?
-Ờ!
Đại loại như vậy. Thiên hạ cho rằng người nào có cái liêm sỉ cũng thấy sáng
ngời không kém.
Nổi
tánh tò mò, thằng nhỏ chùi vội hai tay vào một miếng giẻ cũng dơ như tay của
nó, rồi xoay hẳn người lại, hâm hở:
-Ông
Hai cho cháu coi một chút được không?Từ cha sanh mẹ đẻ cháu chưa nghe nói tới
cái liêm sỉ bao giờ, chớ đừng nói thấy.
-À
cái này không có coi được. Lớn lên rồi cháu sẽ biết. Thằng nhỏ tiu nghỉu, quay
trở về công việc mà nghĩ: “Chắc là đồ xịn lắm nên ổng sợ!”
Có
hai thanh niên dừng lại bơm bánh xe. Cả hai đều đọc bảng treo trước ngực ông X.
Một anh hỏi anh kia:
-Cái
liêm sỉ là cái gì vậy mậy?
Thằng
nhỏ nói hớt, vẻ sành sỏi:
-Là
đồ nữ trang loại xịn. Mắc lắm đó!
Ông
X mỉm cười, chua chát nghĩ: “Chế độ đâu có dạy con người phải có
liêm sỉ. Bây giờ, chỉ thấy học đấu tranh, học hận thù, học giết chóc… chớ đâu
thấy học làm người có đạo đức, trọng lễ nghĩa để mà biết liêm sỉ là gì? ‘’
Một
anh bộ đội, nón cối nghiêng nghiêng, tấp Honda vào hỏi mua “săm” xe đạp. Thằng
nhỏ nói: “Sửa xe chớ không có bán đồ phụ tùng”. Chờ cho anh bộ đội đi khuất, nó
quay lại cười cười nói với ông X:
-Ruột
xe thì nói ruột xe. Mấy chả nói “săm”. Hồi đầu cháu đâu có biết. Cháu chỉ qua
bà xẩm bán nước sâm ở bên kia đường. Thấy cười quá!Họ nói tiếng gì đâu không
hà!
Một
thanh niên chở một ông già, ngừng lại nhờ thằng nhỏ siết lại cái đầu bàn đạp.
Sau khi nhìn ông X, anh thanh niên hỏi nhỏ ông già:
-Liêm
sỉ là cái gì hả ông nội?
Ông
già tằng hắng rồi nói, giọng nghiêm trang:
-Là
cái mà nó bắt con người ta phải cẩn thận trong suy tư trong hành động. Nó
không cho con người ta làm bậy làm quấy, làm sai đạo lý. Nó bắt con người ta
phải biết xấu hổ khi có ý xâm phạm thuần phong mỹ tục. Quí lắm, con thấy không?
Vậy mà thời buổi bây giờ có mấy ai biết nó là gì…
Trả
tiền xong, người cháu đợi người ông ngồi đàng hoàng vững chãi trên pọt-ba-ga
rồi mới đạp đi.
Ông
già quay đầu nhìn lại ông X, giống như nhìn một món đồ cổ!
Mặt
trời đã lên cao. Cây me già cạnh đó đổ bóng mát rượi xuống chỗ “hành nghề” của
thằng nhỏ. Gió thổi hiu hiu. Lá me lăng tăng rụng… Một ông già râu tóc bạc phơ
đạp xe lọc cọc ghé vô nhờ sửa cái thắng. Sau khi… “kiểm tra” lại bộ phận, thằng
nhỏ gãi gãi đầu mặc dù tay nó dơ hầy:
-Cha…
Vụ này hơi lâu à ông Hai. Cũng năm mười phút à!
-Không
sao. Tao đợi. Tao thiếu gì thì giờ.
Nó
vội vàng lật úp cái thùng gỗ còn lại, đặt gần chỗ ông X:
-Ông
ngồi đây. Có ông Hai này ngồi bán xe, từ sáng giờ không thấy ai hỏi hết. Chắc
cũng buồn!
Đó
là cách nó giới thiệu để hai người dễ dàng bắt chuyện với nhau, nếu muốn. Ông
già ngồi xuống, gật đầu chào ông X, rồi móc bọc thuốc rê, mời:
-Ông
vấn một điếu chơi.
-Cám
ơn. Tôi có đem theo thuốc vấn sẵn ở nhà. Ông X lấy trong túi ra hộp thiếc giẹp
màu vàng (loại đựng thuốc điếu 555 ngày xưa) móp méo trầy trụa, mở ra mời lại:
-Ông hút thử thứ này coi. Ông già cất bọc thuốc vào túi lấy một điếu của ông X
để lên môi, đốt. Ổng hít mấy hơi thật dài rồi gật gù:
-Ùm…
Một phần Lạng Sơn hai phần Gò Vấp.
-Đúng!
Ông rành quá!
-Một
đời hút thuốc mà không rành sao được, ông bạn. Hai người im lặng thở những hơi
khói dài. Giờ đó, đường cũng vắng, chỉ nghe tiếng lách cách sửa xe của thằng
nhỏ. Một lúc lâu sau, bỗng ông già tằng hắng rồi nheo mắt nhìn thẳng ông X,
giọng ôn tồn:
-Ông
bạn à. Tôi nghĩ nếu ông bạn còn chút liêm sỉ thì nên dẹp tấm bảng bán liêm sỉ
của ông đi. Chỉ có phường vô liêm sỉ mới khoe khoang khoác lác rằng
ta là thế này, ta là thế nọ, ta hơn thiên hạ về đủ mọi mặt vv…. Sự thật, họ
không có gì hết. Bọn vô liêm sỉ đó đã chà đạp mọi giá trị tinh thần của con
người, đã chối bỏ truyền thống đạo đức của ông cha để lại từ không biết mấy
ngàn năm.
Ông
X im lặng gật gù nghe. Ông già ngừng một chút để hít mấy hơi thuốc. Rồi tiếp:
-Ông
bạn à. Tôi tin rằng ông bạn là người có liêm sỉ. Trực giác cho tôi thấy như
vậy. Bây giờ, đem rao bán cái liêm sỉ, ông bạn có thấy đó là hành động thiếu
suy nghĩ không? Nói khùng mà nghe, giả dụ ông bạn có bán được cái liêm sỉ, ông
bạn sẽ “trắng tay”. Không còn liêm sỉ nữa thì ông bạn sẽ thành cái gì?
Ông
già ngừng ở đó, nhìn ông X một chút rồi nói gằn từng tiếng:
-Ông
bạn sẽ là thằng-vô-liêm-sỉ!
Đến
đây, thằng nhỏ đã sửa xong cái thắng. Ông già đứng lên chào ông X, trả tiền rồi
đạp xe đi thẳng. Hút tàn điếu thuốc, ông X thở dài, đứng lên tháo hai miếng
cạc-tông cho vào túi xách. Thằng nhỏ ngạc nhiên:
-Ủa!Bộ
ông Hai về hả?
-Ừ!
-Sao
về sớm vậy?
-Ừ!
Về sớm.
Ông
X nói bằng một giọng trống rỗng. Thằng nhỏ ân cần dặn:
-Ông
Hai cẩn thận nghe! Coi chừng tụi nó giựt cái liêm sỉ à. Mấy thằng lưu manh nó
giựt bóp của người ta hoài, hà!
Ông
X làm thinh đạp xe đi, bỗng nghe như cái liêm sỉ của ông nó nặng như chì. Vậy
mà bao nhiêu lâu nay, ngày ngày ông vẫn còng lưng cõng nó để đi tìm một chân
trời, một lối thoát, một chút ánh sáng ở cuối con đường hầm …!
No comments:
Post a Comment