Hãy khóc cho tiếng Việt!
03/07/2019
Thay vì làm to chuyện
với một slogan quảng cáo thì “cơ quan chức năng văn hóa” nên tìm giải pháp khẩn
cấp để chấn chỉnh tình trạng hỗn loạn tiếng Việt. Cái gọi là “rất phản cảm,
thiếu văn hóa và thiếu thẩm mỹ” đang hiện diện tràn lan và không chỉ với một từ
mà với vô số từ và vô số câu. Nếu nói tiếng Việt là một trong những tấm “căn
cước” định tính cho văn hóa dân tộc thì cách sử dụng tiếng Việt thời đại này đã
cho thấy tấm căn cước tiếng Việt đang bị phá phách ẩu tả đến mức đáng hổ thẹn.
Từ việc ghép từ vô tội vạ đến tình trạng đặt ra những “khái niệm” ngữ nghĩa méo
mó (chẳng hạn “trạm thu giá”), tiếng Việt đang bị sử dụng với một thái độ vừa
cưỡng bức vừa khinh rẻ. Nếu cần tìm một bằng chứng cho thấy văn hóa xuống cấp
và chọn ra nạn nhân tiêu biểu thì tiếng Việt là nạn nhân không thể không nhắc.
Không
chỉ “cưỡng hôn” – được hiểu lệch lạc là “cưỡng bức để được hôn”, còn có vô số
kiểu nói kỳ quái khác. Trong thực tế, có bao giờ chúng ta nói “Nè, khi đang
tham gia giao thông thì tạt qua tiệm bánh mì mua giùm cho một ổ”! Có bao giờ
người ta nói, “đang tham gia giao thông thì tôi gặp cậu ấy…”! Ai đặt ra cái cụm
từ dị hợm này? Ngoài ra, có thể kể vô số từ bình thường khác cũng đang được
dùng một cách bất thường. “Quá trình” là một ví dụ. Cái gì cũng “quá trình”.
Trường hợp nào cũng “quá trình”. Sự việc nào cũng “quá trình”… “Một thí sinh
dùng máy trợ thính trong quá trình thi”; “Một giáo viên tử nạn trong quá trình
làm nhiệm vụ coi thi”. Chưa hết, “trong quá trình uống café”, “trong quá trình
ăn tô hủ tíu”, “trong quá trình tham gia giao thông”… Kinh hoàng hơn là gần đây
người ta “tinh giản” luôn chữ “trong” khi nói về một “quá trình” – chẳng hạn
“Quá trình đi từ bàn mình đến bàn nạn nhân, hung thủ rút sẵn con dao ra cầm
trên tay”! Trong khi đó, “quá trình” – được định nghĩa trong Từ điển Tiếng Việt
(chủ biên Hoàng Phê, Viện Ngôn ngữ học, NXB Hồng Đức 2018) – như sau: “Tổng thể
nói chung những hiện tượng nối tiếp nhau trong thời gian, theo một trình tự
nhất định của một sự việc nào đó”.
Dĩ
nhiên chẳng ai đòi hỏi viết báo phải dùng câu chữ đẹp đẽ và kiêu kỳ như nhạc
ngữ trong âm nhạc Phạm Duy nhưng biến mình thành học trò tiểu học khi viết báo
thì thật không nên! Việc viết sai chính tả một cách bất chấp và báo chí đăng
sai chính tả một cách bất kể đã không còn là “hiện tượng”. Nó đã trở thành một
tệ nạn, một thảm trạng thật sự đối với chữ Quốc ngữ. Viết sai chính tả là
“chuyện nhỏ”. Bây giờ là thời của những lộn xộn giữa “bàng quan” và “bàng
quang”; giữa “rốt cuộc” và “rốt cục” (sai); giữa “kết cục” và “kết cuộc” (sai)…
Giờ là thời “thích là xài”, chẳng cần tìm hiểu hay mất thời giờ tra cứu từ
điển, cho nên mới không phân biệt được “điểm yếu” và “yếu điểm”; cho nên mới
viết “thăm quan” thay vì “tham quan”.
Tình
trạng tiếng Việt bị hạ xuống trình độ “cấp tiểu học” lại xảy ra với một nghịch
lý là thích làm sang. Thay vì viết “tôi thấy” thì người ta cứ nói “tôi mục sở
thị”! Giữa việc trang điểm ngôn ngữ với việc làm dáng nhưng không giấu được
điệu bộ giả tạo che đậy cái lớp quê mùa chữ nghĩa là một lằn ranh không phải không
khó thấy. Nhân tiện nói thêm, việc nhầm lẫn các từ Hán Việt cũng là “hiện tượng
thời đại”. Mới đây, tôi đã đọc một bài điểm sách, trong đó, vị nhà báo nổi
tiếng nọ đã ví ngôn ngữ văn chương như một thứ “thần quyền” để phục vụ cho
“thần dân”!
Không
chỉ sai lệch chữ và nghĩa mà tiếng Việt ngày nay còn méo mó cấu trúc. Thay vì
nói “Chương trình này được Sony tài trợ”; người ta thích nói “Chương trình này
được tài trợ bởi Sony”. Như thế còn đỡ. Người ta thậm chí còn nói “Thủ tướng VN
đã được đón tiếp bởi ông Shinzo Abe”. Người ta không thấy lạ khi nói “Đội mũ
bảo hiểm đối với người đi xe máy”, mà thay vì phải nói một cách bình thường:
“Người đi xe máy phải đội mũ bảo hiểm”. Thay vì nói “Thí sinh này ở Tiền Giang”
thì lại dùng “Thí sinh này đến từ Tiền Giang”, như thể phải vậy mới là ngôn ngữ
của thời hội nhập. Where are you from, hử anh/chị dẫn chương trình? Are you
from Vietnam?
Rồi
còn “fan hâm mộ”, rồi “cặp đôi”, rồi còn đầy những câu không hề có chủ ngữ:
“Sốc với phát biểu…”; “Choáng với hình ảnh”… Nếu thời chiến tranh người ta
“khóc cười với vận nước nổi trôi” thì ngày nay chúng ta cần phải biết khóc
trước sự bi thảm mỗi lúc mỗi tệ của chữ Quốc ngữ. Trong thực tế, nhiều hội thảo
“làm trong sáng tiếng Việt” đã liên tục được tổ chức nhưng nếu đọc các tham luận
này sẽ thấy hầu hết đều nhắc đi nhắc lại lời nói của ông Hồ Chí Minh về việc đề
cao “làm trong sáng tiếng Việt”. Việc viện dẫn phát biểu của một người mà tiếng
Việt của ông ta luôn đáng “minh họa” cho sự bi thảm của tiếng Việt – được ông
ấy dùng trong cái thời mà Việt Nam có vô số nhân vật có thể nói là bậc thầy
ngôn ngữ, từ cụ Phan Khôi đến các nhà văn-thi sĩ kiệt xuất phải lâm vào cảnh bi
thương trong cái “vụ án” gọi là “Nhân văn Giai phẩm” – cho thấy điều đó chẳng
có ý nghĩa gì cả. Thậm chí ngay cả khi ông Hồ có tài giỏi tiếng Việt thì việc
trích lời ông ta cũng không phải là giải pháp. Cần phải làm gì, làm như thế
nào, làm từ đâu… mới là điều nên bàn.
Báo chí cũng đừng nhắc đi nhắc lại nữa câu nói của cụ Phạm Quỳnh
“Tiếng nước ta còn, nước ta còn”. Báo chí cần tự sửa mình trước, thay vì cứ
nói. Tìm kiếm giải pháp toàn diện cho việc “cứu” tiếng Việt không phải là việc
của một cá nhân hay một tổ chức, nhưng trước mắt, và cần kíp, chính báo chí
phải tiên phong trong việc chấn chỉnh lại biên tập. Báo chí phải noi gương
trong việc “làm trong sáng tiếng Việt”. Cứ thích đề cập đến bảo tồn và gìn giữ
văn hóa, tại sao lại đối xử với tiếng Việt theo cách như đang chứng kiến! Khi
nhà báo còn viết đầy lỗi chính tả, thường xuyên và cố ý, như có thể thấy hàng
ngày trên trang cá nhân của họ, thì sao họ có thể dạy con mình yêu tiếng Việt,
hoặc chứng tỏ cho con em mình thấy mình quý tiếng Việt bằng việc đi thắp nhang
ở mộ các bậc tiền nhân khai xướng tiếng Việt? Khi nhà báo than thở trước hiện
tượng di tích văn hóa xuống cấp trong một bài viết nghệch ngoạc chấm phẩy tùy
hứng thì sự xuống cấp văn hóa đã vô tình bị đẩy xuống thêm một cấp nữa rồi.
No comments:
Post a Comment