CAMPUCHIA – NHỮNG ĐIỀU DU KHÁCH KHÔNG NHÌN THẤY.
Trong các
chuyến du lịch đến Angkor Wat, du khách cần được thấy cộng đồng này.
Người ta
có thể chi hàng triệu USD từ Quỹ Toàn Cầu cho việc phục hồi Đền Thờ nhưng lại
không dành chút nào cho những
người dân này sao???
Phải chăng chúng ta đang sai lầm trong việc
sắp xếp các thứ tự ưu tiên???
Chỉ cách 30km từ những khu đền Angkor nổi
tiếng khắp thế giới của Campuchia là một quang cảnh đáng kinh ngạc mà
du khách không bao giờ ngờ được.
Được che giấu khỏi tầm mắt của các du
khách nước ngoài là vùng ngoại ô Siem Reap (Xiêm Riệp) với một
cộng đồng khoảng 500 người đang sống – hay tồn tại – trong một bãi chứa rác.
Phóng viên
ảnh người Tây Ban Nha, Omar Havana, đã dành bảy tháng từ tháng 10 năm 2010
đến tháng 4 năm 2011 để làm quen với người dân ở bãi chứa rác này và ghi chép
lại cuộc sống của họ.
Ông nói
rằng những gì ông nhìn thấy là “từ một thế giới khác”, nhưng những người dân
lại cảm thấy hạnh phúc.
Dưới đây,
Havana chia sẻ hình ảnh và câu chuyện của ông với ABC News Online.
Một
ngày ở Campuchia, một cậu bé nói với tôi rằng em đã sống nhiều năm trong các
bãi rác.
Tôi đã rất
cố gắng để có được quyền viếng thăm họ nhưng thất bại, vì thế tôi đã quyết định
cứ đi mà không cần được cho phép.
Những gì
tôi thấy là từ một thế giới hoàn toàn khác.
Trong số
khoảng 500 người làm việc ở đó, hầu hết là sống, ngủ, ăn và uống ở ngay
trong các bãi rác.
Sau vài
tháng làm việc trong các bãi rác, tôi thậm chí còn nhìn thấy một bé sơ sinh.
Với 34%
dân số sống dưới 1 đô-la một ngày thì những người trong bãi rác cũng còn có thể
kiếm được đồ ăn và lều che thân.
Họ kiếm
khoảng 35 cen (0.35 $) mỗi ngày trong 14 giờ lao động.
Họ là
những người du mục.
Họ di
chuyển từ bãi rác này đến bãi rác khác khi có một bãi đầy rác mới được hình
thành, thường là khoảng bốn năm.
Toàn bộ
cuộc sống của họ là trong các bãi rác; họ chỉ di chuyển từ bãi này đến bãi khác
mà thôi.
Họ là những người bình
thường. Hầu hết các em nhỏ trong độ tuổi từ 3 đến 15, và chúng luôn
luôn mỉm cười – đó là điều làm tôi sốc nhất.
Mùi hôi
thối ở đây mạnh đến nỗi nó xộc thẳng vào cổ họng của bạn.
Bạn có thể
nếm được cả mùi.
Đôi mắt
của bạn trở nên đầy nước mắt.
Thật là
kinh khủng, nhưng với thời gian bạn sẽ quen dần.
Ngày nọ,
một cậu bé mang theo một bịch máu hỏi tôi tại sao những người ở nước tôi không
bao giờ mỉm cười.
Tôi không
biết trả lời em thế nào. Vừa nhìn vào bịch máu em mang theo để ăn như
thể đó là cả một kho tàng, em giải thích với tôi: “Cháu luôn mỉm cười, cháu
thật may mắn.
Hôm nay
cháu sẽ ăn món này và ngày mai cháu sẽ được thấy mặt trời một lần nữa”.
Họ dường như miễn dịch từ
rác.
Các bệnh
thông thường rất hiếm; thường chỉ là tiêu chảy, đau bụng hoặc
cảm.
Một điều
rất chung ở đây đó là các vết cắt và vết bầm tím, vì hầu hết trẻ em ở đây
đều đi chân trần giữa hàng tấn rác thải.
Về cơ
bản bãi rác là “trung tâm mua sắm” của họ.
Mọi thứ
cần thiết cho cuộc sống đều đến từ bãi rác.
Họ luôn
nói với tôi rằng họ sẽ rất may mắn nếu tìm được chuối vì đây là thực phẩm sạch
nhờ lớp vỏ che phủ bên ngoài.
Rác đến từ Siem Reap (Xiêm Riệp), thành phố du
lịch chính ở Campuchia, nơi có nhiều khách sạn với giá phòng có thể
lên đến hơn 1.500 USD cho một đêm.
Đây là một thành phố của gần 150.000 người.
Họ xứng đáng được biết đến, họ
xứng đáng có tiếng nói, và tôi nghĩ rằng nụ cười của họ là cách tốt nhất mà
họ dùng để thể hiện mình. Họ đang hạnh phúc chỉ vì ngày mai họ sẽ lại
thấy mặt trời.
Thành thật mà nói, tôi không tìm thấy nỗi
buồn ở đó.
Tôi đã hạnh phúc mỗi khi được ở cùng với những
người dân ở đó.
Nỗi buồn và những giọt nước mắt sau đó
lại đến, khi bạn ngồi trong phòng khách sạn,
bao quanh bởi đầy rẫy vật chất mà lại thiếu
vắng nụ cười, và khuôn mặt của những người dân sống ở đó xuất hiện trong tâm
trí bạn –
đó là lúc nỗi buồn bắt đầu xâm chiếm bạn.
Tôi gọi Campuchia là Thế Giới Bị Quên
Lãng.
Nhiếp ảnh không thể làm thay đổi thế giới,
nhưng có thể làm chúng ta thay đổi cách suy nghĩ và chạm đến trái tim chúng ta.
Đó là lý do vì sao tôi là một nhiếp ảnh gia…
để lên tiếng cho những người sống trong im lặng..
No comments:
Post a Comment