Toàn bộ Thông điệp Liên
bang đầu tiên của Tổng thống Donald Trump
10:40, 31/01/2018
·
Lúc 21h ngày 30/1 (tức sáng nay 31/1 theo giờ Việt Nam), Tổng
thống Mỹ Donald Trump đã đọc Thông điệp Liên bang đầu tiên của ông trước toàn
bộ người dân Hoa Kỳ.
Trước đó vào đầu năm
2017, Tổng thống Trump cũng có bài phát biểu trước Nghị viện Mỹ. Nhưng về lý
thuyết đó không phải là Thông điệp Liên bang vì lúc đó ông Trump mới nhậm chức
được 5 tuần, và phần lớn nội dung phát biểu chỉ xoay quanh chiến thắng bầu cử.
Dưới đây, chúng tôi xin giới thiệu đến độc giả toàn văn nội dung
bản Thông điệp Liên bang đầu tiên của tổng thống Mỹ Donald Trump:
“Thưa ngài Chủ tịch Hạ
viện, Ngài Phó tổng thống, các thành viên Hạ viện, Đệ nhất Phu nhân của Hoa Kỳ,
và những người Mỹ đồng bào của tôi:
Gần một năm đã trôi
qua kể từ lần đầu tiên tôi đứng tại bục này, trong căn phòng hùng vĩ này, để
phát biểu thay mặt cho nhân dân Mỹ, và để giải quyết mối quan tâm của họ, những
hy vọng của họ và những ước mơ của họ. Đêm đó, chính quyền mới của chúng
tôi đã có hành động nhanh chóng. Một làn sóng lạc quan mới đang tràn ngập
khắp đất nước chúng ta.
Mỗi ngày kể từ đó,
chúng ta đã tiến bước với một tầm nhìn rõ ràng, và một sứ mệnh chân chính, làm
cho Nước Mỹ Vĩ đại trở lại với tất cả người dân Mỹ.
Trong năm qua, chúng
ta đã có tiến bộ đáng kinh ngạc và đạt được thành công phi thường. Chúng
ta đã phải đối mặt với những thách thức mà chúng ta dự kiến, và những thách
thức khác mà chúng ta không bao giờ có thể tưởng tượng ra được. Chúng ta
đã chia sẻ trong những đỉnh cao của chiến thắng, và những khó khăn của khó
khăn. Chúng ta phải chịu đựng lũ lụt, hoả hoạn và bão tố. Nhưng vượt
qua tất cả, chúng ta đã nhìn thấy vẻ đẹp của tâm hồn Mỹ, và chất thép trong
nghị lực của nước Mỹ.
Mỗi cuộc thử thách đã
rèn luyện nên những anh hùng mới người Mỹ, nhắc nhở chúng ta rằng chúng ta là
ai, và cho thấy chúng ta có thể trở thành như thế nào.
Chúng ta đã thấy các
tình nguyện viên của “Hải quân Cajun”, nhanh chóng đưa các tàu đánh cá của mình
để cứu người sau hậu quả của một cơn bão khủng khiếp.
Chúng ta đã nghe những
câu chuyện về những người Mỹ như Sỹ quan bảo vệ bờ biển Ashlee Leppert, người
đang có mặt ở đây tối nay cùng với [Đệ nhất phu nhân] Melania. Ashlee đã
lên chiếc trực thăng đầu tiên, đến hiện trường tại Houston, trong cơn bão
Harvey. Suốt 18 tiếng trong gió và mưa, Ashlee đã bất chấp đường dây điện
ngầm và nước sâu, để cứu sống hơn 40 sinh mạng. Cám ơn Ashlee.
Chúng ta đã nghe nói
về những người Mỹ, như lính cứu hỏa David Dahlberg. Anh ấy cũng có mặt ở
đây với chúng ta. David đã phải đối mặt với bức tường lửa, cứu sống gần 60 đứa
trẻ bị mắc kẹt trong một trại hè ở California, bị đe doạ bởi những trận cháy
rừng.
Đối với mọi người vẫn
đang hồi phục ở Texas, Florida, Louisiana, Puerto Rico, Quần đảo Virgin,
California, và mọi nơi khác, chúng tôi ở bên các bạn, chúng tôi yêu các bạn, và
chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua.
Một số thử thách trong
năm qua đã chạm tới căn phòng này theo một cách rất riêng. Cùng có mặt với
chúng ta tối nay, là một trong những người bất khuất nhất, từng phục vụ tại Hạ
viện này. Một chàng trai, đã bị trúng đạn, suýt nữa đã chết, nhưng đã trở lại
làm việc 3 tháng rưỡi sau đó. Đó là huyền thoại đến từ Louisiana, Hạ nghị sĩ
Steve Scalise.
Chúng ta vô cùng biết
ơn những nỗ lực anh dũng của những sỹ quan cảnh sát Đồi Capitol, Cảnh sát thành
phố Alexandria, các bác sĩ, y tá, và nhân viên cứu hộ, những người đã cứu sống
anh ấy, và cuộc sống của nhiều người khác trong căn phòng này.
Sau vụ xả súng
kinh hoàng đó, chúng ta đến với nhau, không phải như những người Cộng hòa
hay Dân chủ, mà là những người đại diện cho dân chúng. Nhưng sẽ là không
đủ để đến với nhau chỉ trong thời gian bi kịch. Tối nay, tôi kêu gọi tất
cả chúng ta phải gạt sang một bên những khác biệt của mình, tìm ra nền tảng
chung, tập chung cho sự thống nhất mà chúng ta cần cung cấp cho những người mà
chúng tôi được bầu ra để phục vụ.
Trong năm qua, thế
giới đã chứng kiến những gì mà chúng ta luôn biết rằng: không có ai trên trái
đất là can đảm hoặc táo bạo hoặc quyết tâm như những người Mỹ. Nếu có một
ngọn núi, chúng ta leo lên nó. Nếu có giới hạn, chúng ta vượt qua
nó. Nếu có thử thách, chúng ta sẽ chế ngự nó. Nếu có cơ hội, chúng ta
nắm bắt nó.
Vì vậy, chúng ta hãy
bắt đầu tối nay bằng cách nhận ra rằng Thông điệp Liên bang của chúng ta là
mạnh mẽ bởi vì người dân của chúng ta là mạnh mẽ.
Và chúng ta hãy cùng
nhau xây dựng một nước Mỹ an toàn, mạnh mẽ và kiêu hãnh.
Kể từ cuộc bầu cử,
chúng ta đã tạo ra 2,4 triệu việc làm mới, trong đó có 200.000 việc làm tính
riêng trong lĩnh vực sản xuất. Sau nhiều năm mức lương bị trì trệ, cuối
cùng chúng ta thấy lương tăng lên.
Tỷ lệ thất nghiệp đã
đạt mức thấp nhất trong 45 năm. Tỷ lệ thất nghiệp của người Mỹ gốc Phi ở
mức thấp nhất từng được ghi nhận, và tỷ lệ thất nghiệp người Mỹ gốc Tây Ban
Nha, Bồ Đào Nha, cũng đạt mức thấp nhất trong lịch sử.
Sự tự tin của các
doanh nghiệp nhỏ ở mức cao nhất mọi thời đại. Thị trường chứng khoán đã
phá vỡ hết kỷ lục này đến kỷ lục khác, đạt được 8 ngàn tỷ USD về giá
trị. Đó là tin tức tuyệt vời cho quỹ hưu trí ‘401k’ của người Mỹ.
Và như tôi đã hứa với
người Mỹ từ bục khán đài này 11 tháng trước, chúng tôi đã ban hành đạo luật cắt
giảm thuế và cải cách thuế lớn nhất trong lịch sử nước Mỹ.
Việc cắt giảm thuế
trên qui mô lớn của chúng tôi là một sự trợ giúp rất lớn cho tầng lớp trung lưu
và các doanh nghiệp nhỏ.
Để giảm mức thuế cho
những người Mỹ chăm chỉ, chúng tôi đã tăng gấp đôi mức khấu trừ tiêu chuẩn cho
tất cả mọi người. Bây giờ, 24.000 đô la Mỹ đầu tiên kiếm được bởi một cặp vợ
chồng hoàn toàn không phải chịu thuế. Chúng tôi cũng tăng gấp đôi tín dụng thuế
trẻ em. Một gia đình điển hình gồm bốn người làm 75.000 đô la sẽ thấy hóa đơn
thuế của họ giảm 2.000 đô la, cắt giảm một nửa số tiền thuế của họ.
Tháng 4 này là lần
cuối cùng các bạn khai nộp thuế theo hệ thống cũ ‘nhiều thiếu sót’, và hàng
triệu người Mỹ sẽ có nhiều tiền hơn để mang về nhà bắt đầu từ tháng tới.
Chúng tôi đã loại bỏ
một loại thuế tàn nhẫn nhất, chủ yếu đánh vào những người Mỹ có thu nhập ít hơn
50.000 đô la một năm, buộc họ phải trả những khoản phạt khủng khiếp, chỉ đơn
giản là vì họ không có đủ tiền cho các kế hoạch y tế do chính phủ yêu cầu.
Chúng tôi đã hủy bỏ cốt lõi của chương trình Obamacare tai hại. Một chỉ thị
mang tính cá nhân nay đã không còn nữa.
Chúng tôi đã giảm thuế
thu nhập doanh nghiệp từ 35% xuống còn 21%. Do đó các công ty Mỹ có thể cạnh
tranh và giành chiến thắng, chống lại bất cứ ai trên thế giới. Chỉ riêng những
thay đổi này dự kiến sẽ giúp tăng thu nhập bình quân của mỗi gia đình lên hơn
4.000 USD.
Các doanh nghiệp nhỏ
cũng nhận được một khoản cắt giảm thuế lớn, và bây giờ thuế thu nhập của họ chỉ
còn 20%.
Có mặt ở đây tối nay
là Steve Staub và Sandy Keplinger của công ty Staub Manufacturing, một doanh
nghiệp nhỏ ở Ohio. Họ đã hoàn thành một năm tốt nhất trong lịch sử 20 năm của
mình. Nhờ cải cách thuế, họ đã tăng lương, thuê thêm 14 lao động, và mở rộng
sang vào tòa nhà bên cạnh.
Một trong những nhân
viên của công ty Staub là Corey Adams, cũng có mặt cùng chúng ta tối nay. Corey
là một công nhân Mỹ. Ông đã tự trang trải các chi phí để học hết trung học, bị
mất việc làm trong suốt cuộc suy thoái năm 2008, và sau đó được công ty Staub
tuyển dụng, nơi ông được đào tạo để trở thành thợ hàn. Giống như nhiều người Mỹ
cần cù khác, Corey có kế hoạch đầu tư khoản tiền cắt giảm thuế để xây nhà mới
và cho 2 con gái của ông ăn học. Xin hãy cùng tôi chúc mừng ông Corey.
Kể từ khi chúng tôi
thông qua luật cắt giảm thuế, khoảng 3 triệu người lao động đã có thu nhập tăng
thêm nhờ cắt giảm thuế, rất nhiều khoản có giá trị hàng ngàn đô la cho mỗi người
lao động. Apple vừa công bố kế hoạch đầu tư tổng cộng 350 tỷ đô la Mỹ, và thuê
thêm 20.000 công nhân.
Đây là khoảnh khắc mới
của người Mỹ chúng ta. Chưa bao giờ tốt hơn để bắt đầu Giấc Mơ Mỹ.
Vì vậy, để mọi người
dân có thể xem ở nhà tối nay, bất kể bạn đang ở đâu, hoặc bạn đến từ đâu, đây
là thời gian của bạn. Nếu bạn làm việc chăm chỉ, nếu bạn tin vào chính mình,
nếu bạn tin tưởng vào nước Mỹ, thì bạn có thể mơ ước bất cứ điều gì, bạn có thể
là bất cứ điều gì, và chúng ta cùng nhau có thể đạt được bất cứ điều gì.
Tối nay, tôi muốn nói
về tương lai mà chúng ta sẽ có, về đất nước mà chúng ta sẽ trở thành. Tất cả
chúng ta, cùng nhau, như một nhóm, một dân tộc và một gia đình Mỹ.
Tất cả chúng ta đều có
chung một căn nhà, cùng trái tim, số mệnh tương tự, và cùng một lá cờ Mỹ vĩ
đại. Chúng ta đang cùng nhau khám phá lại con đường Mỹ.
Ở Mỹ, chúng ta biết
rằng đức tin và gia đình, chứ không phải chính phủ và bộ máy quan liêu, là
trung tâm của cuộc sống Mỹ. Phương châm của chúng ta: “Chúng ta tin tưởng vào
Chúa trời”.
Và chúng ta tôn vinh
cảnh sát, quân đội và những cựu chiến binh tuyệt vời của chúng ta, như
những người anh hùng, xứng đáng nhận được sự ủng hộ vững chắc và tuyệt đối của
chúng ta.
Ở đây, tối nay có cậu
bé Preston Sharp, 12 tuổi đến từ Redding, California, người đã nhận thấy bia mộ
liệt sĩ không được treo cờ trong Ngày cựu chiến binh. Cậu bé đã quyết định thay
đổi điều đó, và bắt đầu một phong trào, cắm 40.000 lá cờ trên bia mộ của các
anh hùng vĩ đại của chúng ta. Cậu bé Preston đã làm một công việc rất có ý
nghĩa.
Những người yêu nước
trẻ tuổi như Preston dạy cho tất cả chúng ta về nghĩa vụ công dân của mình, với
tư cách là những người Mỹ. Sự tôn kính của Preston đối với những người đã phục
vụ cho đất nước mình, nhắc nhở chúng ta về lý do tại sao chúng ta chào cờ của
chúng ta, tại sao chúng ta đặt tay lên trái tim mình, cam kết trung thành, và
tại sao chúng ta lại tự hào đứng hát quốc ca.
Người Mỹ yêu đất nước
của mình. Và đổi lại, họ xứng đáng có được một Chính phủ, cho thấy có cùng một
tình yêu và sự trung thành.
Trong năm qua, chúng
tôi đã tìm cách khôi phục lại sự tín nhiệm của người dân đối với chính phủ.
Làm việc với Thượng
viện, chúng tôi đang bổ nhiệm các thẩm phán, những người giải thích Hiến pháp
như đã được xây dựng, bao gồm một Thẩm phán Tòa án Tối cao mới, và nhiều thẩm
phán tòa thượng thẩm, nhiều hơn bất kỳ chính quyền mới nào trong lịch sử của
đất nước chúng ta.
Chúng ta đang bảo vệ
Tu chính án Thứ hai của chúng ta, và đã có những hành động lịch sử để bảo vệ tự
do tôn giáo.
Và chúng ta đang phục
vụ các cựu chiến binh dũng cảm của mình, bao gồm việc lựa chọn các cựu chiến
binh trong các quyết định về chăm sóc sức khoẻ của họ. Năm ngoái, Hạ viện đã
thông qua, và tôi ký kết, Đạo luật Trách nhiệm Bộ cựu chiến binh (VAAA). Kể từ
khi nó được thông qua, chính quyền của tôi đã sa thải hơn 1.500 nhân viên của
Bộ, những người đã không làm tròn trách nhiệm chăm sóc các cựu chiến binh của
chúng ta, mà họ xứng đáng được hưởng. Chúng tôi đang tuyển dụng những người tài
năng, yêu thương những cựu chiến binh của chúng ta, cũng nhiều như chúng tôi.
Tôi sẽ không dừng lại
cho đến khi những người cựu chiến binh của chúng ta được chăm sóc cẩn thận. Đó
là lời hứa của tôi với họ ngay từ những ngày đầu của cuộc hành trình vĩ đại
này.
Tất cả người Mỹ đều
xứng đáng nhận trách nhiệm và tôn trọng, và đó là những gì chúng tôi đang trao
cho họ. Vì vậy, tối nay, tôi kêu gọi Hạ viện trao cho mỗi Bộ trưởng Nội các,
quyền khen thưởng những người lao động giỏi, và loại bỏ những nhân viên Liên
bang, làm suy yếu niềm tin của công chúng, hoặc làm người dân Mỹ thất vọng.
Trong nỗ lực của chúng
tôi để làm cho Washington có trách nhiệm, chúng tôi đã loại bỏ nhiều quy định
trong năm đầu tiên của chúng tôi, hơn bất kỳ chính quyền nào trong lịch sử.
Chúng tôi đã chấm dứt
cuộc chiến về Năng lượng Mỹ, và chúng tôi đã chấm dứt cuộc chiến về than sạch.
Giờ đây, chúng ta là một nước xuất khẩu năng lượng cho thế giới.
Tại Detroit, tôi đã
cho dừng ngay các chỉ thị của Chính phủ đã làm lụn bại ngành chế tạo ô tô của
Mỹ. Vì vậy chúng tôi có thể đưa thành phố chế tạo ô tô này (Motor City) phát
triển mạnh trở lại.
Nhiều công ty ô tô
đang xây dựng và mở rộng các nhà máy ở Mỹ, một điều mà chúng ta đã không nhìn
thấy trong nhiều thập kỷ qua. Chrysler đang di chuyển một nhà máy lớn từ Mexico
về Michigan. Toyota và Mazda đang xây dựng nhà máy ở Alabama. Các nhà máy sẽ
sớm được mở ra trên khắp cả nước. Đây là tất cả những tin tức mà người Mỹ không
quen nghe được. Trong nhiều năm, các công ty và việc làm chỉ rời bỏ chúng ta.
Nhưng giờ đây, chúng đang quay trở lại.
Sự phát triển sôi động
đang diễn ra hàng ngày.
Để tăng nhanh việc
tiếp cận các phương pháp chữa trị mang tính đột phá và các loại thuốc gốc, có
giá phải chăng, năm ngoái Cục quản lý Thực phẩm và Dược phẩm Hoa Kỳ (FDA) đã
phê chuẩn nhiều loại thuốc gốc và dụng cụ y khoa mới, nhiều hơn bao giờ hết
trong lịch sử của chúng ta.
Chúng tôi cũng tin
rằng các bệnh nhân ở giai đoạn cuối, cần có quyền tiếp cận các phương pháp điều
trị thí nghiệm, có khả năng cứu sống họ. Những người bị bệnh nan y không phải
đi từ nước này sang nước khác để tìm cách chữa bệnh. Tôi muốn cho họ cơ hội
ngay tại quê nhà. Đã đến lúc Hạ viện cho những người Mỹ tuyệt vời này “quyền
được thử nghiệm”.
Một trong những ưu
tiên lớn nhất của tôi là giảm giá thuốc kê theo toa. Ở nhiều nước khác, các
loại thuốc này rẻ hơn rất nhiều so với những gì chúng ta phải trả ở Mỹ. Đó là
lý do tại sao tôi đã chỉ đạo chính quyền của tôi rằng khắc phục sự bất công của
giá thuốc cao, là một trong những ưu tiên hàng đầu của chúng tôi. Giá thuốc sẽ
giảm.
Nước Mỹ cuối cùng cũng
đã thoát khỏi hàng chục thập kỷ giao dịch thương mại không công bằng, mà nó đã
hy sinh sự thịnh vượng của chúng ta, ‘đuổi’ các công ty, việc làm và của cải
của đất nước chúng ta ra đi. Kỷ nguyên của sự đầu hàng kinh tế đã chấm
dứt.
Từ bây giờ, chúng ta
mong đợi các mối quan hệ thương mại công bằng và có đi có lại. Chúng ta sẽ làm
việc để khắc phục những thỏa thuận thương mại không lành mạnh, và đàm phán
những thỏa thuận mới.
Và chúng ta sẽ bảo vệ
người lao động Mỹ và tài sản trí tuệ của Mỹ, thông qua việc thực thi mạnh mẽ
các quy tắc thương mại của chúng ta.
Khi chúng ta xây dựng
lại các ngành công nghiệp của mình, đây cũng chính là thời điểm để chúng ta xây
dựng lại cơ sở hạ tầng đang bị đổ nát. Mỹ là một quốc gia của các nhà xây
dựng. Chúng ta đã xây Tòa nhà Empire State chỉ trong vòng 1 năm. Liệu có phải
là một sự đáng hổ thẹn khi mà bây giờ có thể mất 10 năm chỉ để có được giấy
phép, phê chuẩn cho một con đường đơn giản?.
Tôi yêu cầu cả 2 đảng
cùng hợp tác để giúp cho chúng ta có được một cơ sở hạ tầng an toàn, nhanh
chóng, đáng tin cậy và hiện đại mà nền kinh tế của chúng ta cần và người dân
chúng ta xứng đáng được hưởng.
Tối nay, tôi kêu gọi
Hạ viện đưa ra một dự luật, tạo ra ít nhất 1.500 ngàn tỷ đô la để đầu tư vào cơ
sở hạ tầng mới mà chúng ta cần.
Mỗi một đô la của Liên
bang cần được tận dụng bằng cách hợp tác với các chính quyền tiểu bang và địa
phương, và nếu thích hợp, khai thác đầu tư của khu vực tư nhân, để vĩnh viễn
khắc phục sự thiếu hụt cơ sở hạ tầng.
Bất kỳ dự luật nào
cũng phải đơn giản hóa quá trình cho phép và phê duyệt, làm cho nó xuống không
quá 2 năm, và thậm chí có thể là 1 năm.
Chúng ta có thể cùng
nhau giành lại di sản xây dựng của mình. Chúng ta sẽ xây dựng những con đường,
cây cầu, đường cao tốc, đường sắt và đường thủy mới trên khắp đất nước của
chúng ta. Và chúng ta sẽ làm nó bằng trái tim, đôi tay và sự bền bỉ của người
Mỹ.
Chúng ta muốn mọi
người Mỹ biết được chân giá trị của công việc của một ngày khó khăn. Chúng ta
muốn mọi đứa trẻ được an toàn trong nhà của mình vào ban đêm, và chúng ta muốn
mọi công dân tự hào về mảnh đất này mà chúng ta yêu mến.
Chúng ta có thể nâng
đỡ những người dân chúng ta, từ việc hưởng phúc lợi xã hội sang đi làm, tự việc
sống phụ thuộc sang sống độc lập, và từ đói nghèo sang thịnh vượng.
Do việc cắt giảm thuế
tạo ra việc làm mới, chúng ta hãy đầu tư vào phát triển nguồn nhân lực và đào
tạo nghề. Chúng ta hãy mở những trường dạy nghề tuyệt vời sao cho những người
lao động trong tương lai của chúng ta có thể học nghề và nhận ra tiềm năng đầy
đủ của họ. Và chúng ta hãy hỗ trợ các gia đình làm việc bằng cách hỗ trợ
[chương trình bảo hiểm] PFL [để trả tiền lương tạm thời cho những công nhân cần
phải nghỉ làm việc vì hoàn cảnh cần chăm lo cho thân nhân trong gia đình bị
bệnh nặng, hoặc cần chăm sóc cho con trẻ sơ sinh].
Khi nước Mỹ giành lại
sức mạnh của mình, cơ hội này phải được mở rộng cho tất cả mọi người. Đó là lý
do tại sao năm nay chúng ta sẽ bắt tay vào cải cách trại giam, giúp cho các
công dân đang thụ án tù giam, có được cơ hội thứ hai.
Các cộng đồng sinh
sống chật vật, đặc biệt là cộng đồng người nhập cư, cũng sẽ được giúp đỡ bởi
các chính sách nhập cư, tập trung vào lợi ích tốt nhất của người lao động Mỹ và
các gia đình Mỹ.
Trong hàng thập kỷ,
biên giới mở đã cho phép các băng đảng và ma túy đổ vào những cộng đồng dễ bị
tổn thương nhất của chúng ta. Nó đã cho phép hàng triệu công nhân có mức lương
thấp cạnh tranh việc làm và tiền lương, chống lại những người Mỹ nghèo khổ nhất.
Điều bi thảm nhất, nó đã gây ra nhiều mất mát của những cuộc sống vô tội.
Ở đây tối nay có hai
người cha và hai người mẹ: Evelyn Rodriguez, Freddy Cuevas, Elizabeth Alvarado
và Robert Mickens. Hai cô con gái tuổi thành niên của họ là Kayla Cuevas và
Nisa Mickens, đôi bạn thân sống tại Long Island. Nhưng vào tháng 9/2016, trước
khi sinh nhật lần thứ 16 của Nisa, cả hai đều không về nhà. Hai cô gái đẹp
tuyệt này đã bị sát hại tàn bạo trong khi đang đi bộ cùng nhau ở quê nhà của
họ. Sáu thành viên của băng đảng tàn bạo MS-13 đã bị truy tố về vụ sát hại
Kayla và Nisa. Nhiều kẻ trong số các thành viên băng đảng này đã tận dụng sơ hở
rõ ràng trong luật pháp của chúng ta, để nhập cảnh vào đất nước như những đứa
trẻ vị thành niên nước ngoài mà không có người đi cùng, và chúng đã gây ra nỗi
đau trong trường trung học của Kayla và Nisa.
Evelyn, Elizabeth,
Freddy, và Robert: Tối nay, tất cả mọi người trong phòng này đang cầu nguyện
cho các bạn. Mọi người ở Mỹ sẽ chia sẻ với các bạn. Và 320 triệu trái tim đều
xót thương cho các bạn. Chúng ta không thể tưởng tượng được sự mất mát
của các bạn to lớn như thế nào, nhưng chúng ta có thể chắc chắn rằng các gia
đình khác không bao giờ phải chịu đựng nỗi đau này.
Tối nay, tôi kêu gọi
Hạ viện cuối cùng hãy lấp đi những lỗ hổng chết người, cho phép băng đảng MS-13
và những tội phạm khác xâm nhập vào đất nước chúng ta. Chúng tôi đã đề xuất một
đạo luật mới, sửa đổi các luật di trú của chúng ta, hỗ trợ cho các nhân viên
Lực lượng Tuần tra Biên giới và Cơ quan thực thi Di trú và Hải quan (ICE) sao
cho điều này không bao giờ có thể xảy ra nữa.
Mỹ là một đất nước
khoan dung, độ lượng. Chúng ta tự hào rằng chúng ta làm nhiều hơn bất kỳ quốc
gia nào khác, giúp đỡ những người nghèo túng, những người khốn khổ và những
người kém may mắn trên toàn thế giới. Nhưng với tư cách là Tổng thống Mỹ, lòng
trung thành lớn nhất của tôi, lòng khoan dung lớn nhất của tôi, và mối quan tâm
bất biến của tôi, là dành cho trẻ em Mỹ, những người lao động nghèo ở Mỹ, và
những cộng đồng bị quên lãng của nước Mỹ. Tôi muốn giới trẻ của chúng ta lớn
lên, đạt được những điều tuyệt vời. Tôi muốn những người nghèo của chúng ta có
cơ hội để đổi đời.
Vì vậy tối nay, tôi
muốn bắt tay để hợp tác với các thành viên của cả hai đảng, Dân chủ và Cộng
hòa, để bảo vệ người dân của chúng ta thuộc mọi gia cảnh, màu da, tôn giáo và
tín ngưỡng. Nhiệm vụ của tôi và nhiệm vụ thiêng liêng của mọi viên chức được
bầu trong phòng này, là để bảo vệ người Mỹ, bảo vệ sự an toàn, gia đình, cộng
đồng, và quyền đối với Giấc Mơ Mỹ của họ. Bởi vì người Mỹ cũng là những người
mơ mộng.
Tại đây tối nay, có
một người đi đầu trong nỗ lực bảo vệ đất nước chúng ta: ông Celestino Martinez,
đặc vụ đặc biệt thuộc Cơ quan Tình báo An ninh Quốc gia (HSI). Ông thường được
gọi là CJ, đã phục vụ 15 năm trong Không quân, trước khi trở thành một đặc vụ
của ICE, và dành 15 năm cuối cùng chống lại băng đảng bạo lực, bắt giữ những
tội phạm nguy hiểm trên đường phố của chúng ta. Có thời điểm, những tên trùm
của băng đảng MS-13 đã ra lệnh sát hại CJ. Nhưng ông không chịu khuất phục sự
đe dọa hay sợ hãi. Tháng 5 năm ngoái, ông chỉ huy một chiến dịch, theo dõi các
thành viên băng đảng tại Long Island. Đội của ông đã bị bắt giữ gần 400 tên,
trong đó có hơn 220 người từ MS-13.
CJ: Công việc thật
tuyệt vời. Bây giờ hãy để chúng tôi yêu cầu Hạ viện ‘gửi tới’ ông một vài sự
tiếp viện. Trong vài tuần tới, Hạ viện và Thượng viện sẽ bỏ phiếu về gói
cải cách nhập cư.
Trong những tháng gần
đây, chính quyền của tôi đã tích cực gặp gỡ các thành viên của cả đảng Dân chủ
và Cộng hòa, để tạo ra cách tiếp cận lưỡng đảng đối với cải cách nhập cư. Dựa
trên các cuộc thảo luận này, chúng tôi đã trình bày với Hạ viện về một đề xuất
chi tiết cần được cả hai đảng ủng hộ, như là một thỏa hiệp công bằng. Một đề
xuất mà không ai đạt được tất cả những điều mong muốn, nhưng đất nước của chúng
ta sẽ có được cách quan trọng cần thiết.
Sau đây là bốn ‘trụ
cột’ trong kế hoạch của chúng tôi:
Trụ cột thứ nhất trong
khuôn khổ của chúng tôi là cung cấp một cách hào phóng lộ trình, cấp quyền công
dân Mỹ cho 1.8 triệu người nhập cư bất hợp pháp, những người được cha mẹ đưa
tới đây khi còn nhỏ. Con số này lớn gấp gần 3 lần so với chính quyền trước đây
đã làm được. Theo kế hoạch của chúng tôi, những người đáp ứng yêu cầu về giáo
dục và việc làm, có tư cách đạo đức tốt, sẽ có thể trở thành công dân đầy đủ
của nước Mỹ.
Trụ cột thứ hai là
kiểm soát hoàn toàn biên giới. Điều đó có nghĩa là xây dựng một bức tường ở
biên giới phía Nam, cũng như tuyển dụng thêm những người anh hùng như ông CJ,
để giúp các cộng đồng của chúng ta được an toàn. Điều quan trọng hơn, kế hoạch
của chúng tôi sẽ đóng lại những lỗ hổng tệ hại mà tội phạm và những kẻ khủng bố
lợi dụng để nhập cảnh vào nước ta, và cuối cùng sẽ chấm dứt được thực tế nguy
hiểm của thực tiễn “bắt xong lại thả”.
Trụ cột thứ ba là chấm
dứt “Xổ số visa”, một chương trình cấp thẻ xanh ngẫu nhiên cho người muốn nhập
quốc tịch Mỹ, mà không đòi hỏi gì về kỹ năng, thành tích, hay sự an toàn của
người dân của chúng ta. Đã đến lúc hướng tới một hệ thống nhập cư, dựa trên
đánh giá thành tích, chỉ chấp nhận những người có kỹ năng, những người muốn làm
việc, cống hiến cho xã hội chúng ta, và những người yêu mến, tôn trọng đất nước
chúng ta.
Trụ cột thứ tư, cũng
là trụ cột cuối cùng, là bảo vệ gia đình hạt nhân [chỉ có 2 thế hệ là cha mẹ và
con cái] bằng việc chấm dứt tình trạng ‘di cư dây chuyền’. Dưới hệ thống thiếu
sót hiện nay, một người nhập cư đơn lẻ có thể đưa [vào Mỹ] số lượng không giới
hạn những người họ hàng xa. Với kế hoạch của mình, chúng tôi tập trung vào quan
hệ gia đình trực hệ, bằng cách giới hạn quyền bảo trợ chỉ dành cho cặp vợ chồng
và con cái là trẻ vị thành niên. Cải cách quan trọng này là rất cần thiết,
không chỉ đối với nền kinh tế của chúng ta, mà còn vì an ninh và tương lai của
chúng ta.
Trong vài tuần qua,
hai vụ tấn công khủng bố tại New York xảy ra một phần do chính sách xổ số visa
và di cư theo chuỗi. Trong thời đại khủng bố, những chương trình này tồn tại
những rủi ro mà chúng ta không thể dung thứ thêm nữa.
Đã tới lúc cải cách
những luật lệ nhập cư lỗi thời, và đưa hệ thống nhập cư của chúng ta vào thế kỷ
21.
Bốn trụ cột đại diện
cho một thỏa hiệp ở giữa, tạo ra hệ thống nhập cư an toàn, hiện đại, và hợp
pháp.
Trong hơn 30 năm qua,
Washington đã cố gắng và thất bại trong việc giải quyết vấn đề này. Hạ viện
dường như là bên duy nhất có thể biến việc cải cách thành hiện thực.
Quan trọng hơn cả, bốn
trụ cột sẽ tạo ra môi trường luật pháp, giúp tôi hoàn thành lời hứa sắt đá, ký
một dự luật đặt Nước Mỹ trước hết. Vì thế chúng ta hãy đoàn kết, đặt chính trị
sang một bên, và hoàn thành công việc này.
Những cải cách cũng sẽ
giúp chúng ta đối mặt với khủng hoảng gây ra bởi ma túy và thuốc giảm đau dòng
opioid.
Trong năm 2016, 64.000
người Mỹ đã bị thiệt mạng vì dùng quá liều chất gây nghiện: tương đương 174
người chết mỗi ngày hay 7 người mỗi giờ. Nếu muốn ngăn chặn vấn nạn này, chúng
ta phải mạnh tay hơn với những kẻ buôn bán và phân phối ma túy.
Chính quyền của tôi
cam kết chiến đấu chống lại nạn dịch ma túy và giúp các nạn nhân điều trị cai
nghiện. Đây là thách thức lâu dài và gian khổ, nhưng như tinh thần của người Mỹ
từ trước tới nay, chúng ta sẽ thành công.
Như chúng ta đã được
chứng kiến, trước thử thách khó khăn nhất, người Mỹ lại vươn lên mạnh mẽ nhất.
Chúng ta thấy được ví
dụ điển hình qua câu chuyện của gia định Holets ở New Mexico. Ryan Holets 27
tuổi, là một sĩ quan tại Sở Cảnh sát Albuquerque. Anh ấy có mặt tại đây tối nay
với người vợ Rebecca. Năm ngoái, khi thực hiện nhiệm vụ, Ryan nhìn thấy một
thai phụ, vô gia cư đang chuẩn bị tiêm heroin vào người. Khi Ryan nói rằng việc
này sẽ làm hại đứa bé trong bụng, người thai phụ này bật khóc. Cô gái nói rằng
cô không biết phải đi tới đâu, nhưng cô rất khao khát có một mái nhà an toàn
cho đứa bé. Trong khoảnh khắc ấy, Ryan như thấy Chúa nói anh: “Con sẽ làm
được, bởi vì con có thể”. Ryan lấy ra bức ảnh chụp người vợ và 4 đứa con của
mình. Sau đó, anh trở về nhà, nói với vợ Rebecca và ngay lập tức, người vợ đồng
ý nhận nuôi đứa bé. Gia đình Holets đặt tên cô con gái nuôi là Hope [Niềm hi
vọng].
Ryan và Rebecca, hai
bạn là minh chứng cho những điều tốt đẹp ở đất nước này. Xin cảm ơn, và chúc
mừng các bạn.
Khi chúng ta xây dựng
sức mạnh và lòng tin trên đất Mỹ, chúng ta cũng khôi phục sức mạnh và vị thế Mỹ
ở nước ngoài. Trên khắp thế giới, chúng ta đối mặt với những chính phủ bất
hảo, các nhóm khủng bố, và những đối thủ như Trung Quốc và Nga, những quốc gia
thách thức lợi ích, kinh tế và giá trị của chúng ta. Khi đối mặt với những nguy
hiểm này, chúng ta biết rằng sự yếu đuối là con đường chắc chắn nhất dẫn đến
mâu thuẫn, và sức mạnh tuyệt đối là cách thức phòng thủ chắc chắn nhất của
chúng ta.
Vì lý do này, tôi yêu
cầu Hạ viện chấm dứt việc cắt giảm ngân sách quốc phòng, và đầu tư triệt để cho
quân đội tuyệt vời của chúng ta.
Là một phần của quốc
phòng, chúng ta phải hiện đại hóa và xây dựng lại kho vũ khí hạt nhân của mình,
hi vọng rằng sẽ không bao giờ phải sử dụng tới chúng, nhưng sẽ khiến nó đủ mạnh
để ngăn chặn bất kỳ động thái gây hấn nào. Có thể một ngày nào đó trong tương
lai, trong một giai đoạn diệu kỳ, các quốc gia trên thế giới sẽ cùng nhau loại
trừ vũ khí hạt nhân. Không may, chúng ta vẫn chưa tới được được giai đoạn ấy.
Cuối năm ngoái, tôi
cũng cam kết rằng chúng ta sẽ cùng với các đồng minh, quét sạch nhóm khủng bố
IS khỏi bề mặt Trái Đất. Một năm sau, tôi rất tự hào khi liên minh chiến thắng
IS, đã giải phóng hầu như 100% vùng lãnh thổ đã bị IS chiếm đóng tại Iraq và
Syria. Nhưng, vẫn còn những việc phải làm. Chúng ta sẽ tiếp tục chiến đấu cho
tới khi IS bị xóa sổ hoàn toàn.
Hạ sĩ Lục quân Justin
Peck có mặt ở đây hôm nay. Hồi cuối tháng 11 năm ngoái tại gần Raqqa, Justin và
đồng đội của mình, trung sĩ Kenton Stacy, làm nhiệm vụ dọn dẹp những tòa nhà mà
IS đã đặt thuốc nổ, để người dân có thể quay trở lại thành phố.
Kenton Stacy bị thương
nặng do bom nổ khi đang rà phá tầng hai của một bệnh viện. Justin ngay lập tức
lao vào tòa nhà nguy hiểm ấy và thấy Kenton ở trong tình trạng rất tệ. Anh đã
ấn chặt vết thương và luồn ống để mở đường lấy không khí. Sau đó anh thực hiện
thủ thuật hồi sức tim phổi (CPR) liên tục 20 phút trong suốt thời gian vận
chuyển Kenton, và duy trì hô hấp nhân tạo trong 2 giờ phẫu thuật cấp cứu.
Kenton Stacy chắc hẳn
sẽ không thể sống nếu thiếu tình yêu thương quên mình mà Justin dành cho người
đồng đội. Tối nay, Kenton đang hồi phục ở Texas. Raqqa đã được giải phóng. Còn
Justin đang đeo huy chương Sao Đồng, với chữ “V” nghĩa là “Valor” (Lòng dũng
cảm). Hạ sĩ Peck: Toàn thể nước Mỹ xin được cúi chào anh.
Những tên khủng bố đặt
bom tại bệnh viện là những kẻ tội lỗi. Khi có thể, chúng ta tiêu diệt chúng.
Khi cần thiết, chúng ta bắt giữ và thẩm vấn chúng. Nhưng chúng ta cần làm rõ:
Khủng bố không phải tội phạm thông thường. Chúng là những chiến binh thù địch
nằm ngoài vòng pháp luật. Khi bị bắt giữ ở nước ngoài, những tên khủng bố cần
phải bị đối xử thích đáng.
Trong quá khứ, chúng
ta đã sai lầm khi phóng thích hàng trăm tên khủng bố nguy hiểm, và phải chạm
trán chúng một lần nữa trên chiến trường – bao gồm thủ lĩnh IS, al-Baghdadi.
Vậy nên ngày hôm nay, tôi đang giữ một lời hứa khác. Tôi vừa ký
sắc lệnh chỉ đạo Bộ trưởng Quốc phòng James Mattis kiểm tra lại chính sách giam
giữ quân sự của Mỹ, và mở cửa lại các trại giam tại Vịnh Guantanamo.
Tôi cũng yêu cầu Hạ viện đảm bảo rằng chúng ta luôn có mọi sức mạnh cần thiết, chống lại khủng bố trong trận chiến với IS và al-Qaeda, bất kể khi nào chúng ta lần ra dấu vết của chúng.
Tôi cũng yêu cầu Hạ viện đảm bảo rằng chúng ta luôn có mọi sức mạnh cần thiết, chống lại khủng bố trong trận chiến với IS và al-Qaeda, bất kể khi nào chúng ta lần ra dấu vết của chúng.
Các chiến binh của
chúng ta tại Afghanistan cũng có những nguyên tắc hoạt động mới. Cùng với những
cộng sự Afghanistan anh dũng, quân đội của chúng ta không còn bị tổn hại bởi
những lộ trình giả tạo, và chúng ta không còn tiết lộ cho đối thủ kế hoạch của
mình.
Tháng trước, tôi cũng
đã làm một việc mà Thượng viện đã nhất trí thông qua nhiều tháng trước đó: Tôi
đã công nhận Jerusalem là thủ đô của Israel. Ngay sau đó, hàng chục quốc
gia đã bỏ phiếu chống tại Đại hội đồng Liên hợp quốc, chống lại quyền chủ quyền
của nước Mỹ, là đưa ra sự công nhận này. Những người đóng thuế ở Mỹ đã hào
phóng chuyển cho chính những nước này hàng tỉ USD viện trợ hàng năm.
Đó là lý do vì sao,
tối nay, tôi đề nghị Hạ viện thông qua điều luật để giúp đảm bảo tiền viện trợ
nước ngoài của Mỹ, luôn phục vụ cho lợi ích của Mỹ, và chỉ đến tay những người
bạn của Mỹ. Khi chúng ta củng cố tình bằng hữu trên khắp thế giới, chúng
ta cũng khôi phục sự rõ ràng về những đối thủ của mình.
Khi người dân Iran
đứng lên chống lại tội ác của chế độ độc tài tham nhũng, tôi không im lặng.
Nước Mỹ sát cánh cùng nhân dân Iran trong cuộc đấu tranh vì tự do đầy can đảm
của họ. Tôi đề nghị Hạ viện chỉ ra những sai sót cơ bản trong thỏa thuận
hạt nhân tồi tệ với Iran.
Chính quyền của tôi
cũng đã siết chặt nhiều lệnh cấm vận hơn lên chế độ độc tài Cuba và Venezuela.
Nhưng, không chính
quyền nào chèn ép dân chúng của họ toàn diện và tàn bạo như Triều Tiên. Việc
theo đuổi liều lĩnh chương trình tên lửa hạt nhân của Triều Tiên, có thể sớm đe
dọa tổ quốc của chúng ta. Chúng ta đang thực hiện một chiến dịch gây sức
ép tối đa để ngăn chuyện đó xảy ra.
Kinh nghiệm trong quá
khứ đã cho thấy rằng sự tự mãn và nhượng bộ chỉ tạo điều kiện cho sự hiếu chiến
và khiêu khích. Tôi sẽ không nhắc lại sai lầm của những chính quyền tiền nhiệm
đã đưa chúng ta vào tình thế nguy hiểm như ngày hôm nay.
Chúng ta chỉ cần nhìn
vào tính cách suy đồi của Triều Tiên là hiểu được bản chất của mối đe dọa hạt
nhân mà nước này có thể gây ra cho Mỹ và đồng minh của chúng ta.
Otto Warmbier là một
sinh viên chăm chỉ của trường đại học Virginia. Khi tới châu Á du học, Otto đã
tham gia vào một tour du lịch Triều Tiên. Và kết quả là chàng trai trẻ tuổi
tuyệt vời này đã bị bắt giữ, bị gán cho tội danh chống lại nhà nước Triều Tiên.
Sau một phiên xét xử đáng xấu hổ, chính quyền độc tài tuyên án Otto 15 năm lao
động khổ sai, trước khi trả cậu ấy về Mỹ vào tháng 6 vừa qua, trong tình trạng
bị bệnh nặng, ngay bên bờ sinh tử. Otto đã ra đi chỉ vài ngày sau khi trở
về nhà.
Cha mẹ của Otto, Fred
và Cindy Warmbier, có mặt tại đây cùng chúng ta tối nay, cùng em trai và em gái
của Otto là Austin và Greta. Các bạn là những nhân chứng mạnh mẽ nhất cho mối
họa, đang đe dọa thế giới của chúng ta, và sức mạnh của các bạn đã truyền lửa
cho tất cả chúng tôi. Tối nay, chúng ta nguyện tưởng nhớ Otto bằng ý chí của
người Mỹ.
Cuối cùng, chúng ta có một nhân chứng khác, từng chứng kiến sự
xấu xa của Triều Tiên. Đó là Ji Seong-ho.
Năm 1996, cậu bé Seong-ho đói khát, phải đi trộm than đá từ toa xe tàu hỏa, để đổi lấy vài miếng thức ăn. Một ngày, cậu đi qua đường ray xe lửa và kiệt sức vì đói. Cậu tỉnh dậy vì bị xe lửa cán qua chân. Cậu trải qua hàng loạt phẫu thuật mà không có thuốc giảm đau. Các anh chị em của cậu dành những phần ăn ít ỏi để giúp cậu bình phục trong khi cơ thể của bản thân họ không thể phát triển đầy đủ vì thiếu ăn. Sau đó, Seong-ho bị chính quyền Triều Tiên tra tấn sau khi trở về từ chuyến đi ngắn ngày tới Trung Quốc. Những kẻ tra tấn muốn biết liệu cậu đã gặp người Ki-tô giáo nào hay chưa. Cậu thực sự đã gặp, mong muốn được tự do.
Năm 1996, cậu bé Seong-ho đói khát, phải đi trộm than đá từ toa xe tàu hỏa, để đổi lấy vài miếng thức ăn. Một ngày, cậu đi qua đường ray xe lửa và kiệt sức vì đói. Cậu tỉnh dậy vì bị xe lửa cán qua chân. Cậu trải qua hàng loạt phẫu thuật mà không có thuốc giảm đau. Các anh chị em của cậu dành những phần ăn ít ỏi để giúp cậu bình phục trong khi cơ thể của bản thân họ không thể phát triển đầy đủ vì thiếu ăn. Sau đó, Seong-ho bị chính quyền Triều Tiên tra tấn sau khi trở về từ chuyến đi ngắn ngày tới Trung Quốc. Những kẻ tra tấn muốn biết liệu cậu đã gặp người Ki-tô giáo nào hay chưa. Cậu thực sự đã gặp, mong muốn được tự do.
Seong-ho đã chống nạng, vượt hàng nghìn dặm đường, qua Trung
Quốc và Đông Nam Á để đến với tự do. Hầu hết các thành viên của gia đình cậu
đều đi theo. Cha cậu bị bắt khi đang cố gắng chạy trốn và bị tra tấn cho tới
chết.
Hiện nay Seong-ho sống tại Seoul, nơi anh ấy giải cứu những người đào tẩu khác, và phát sóng vào Triều Tiên, điều mà chính quyền Triều Tiên sợ nhất. Đó là sự thật.
Hiện nay Seong-ho sống tại Seoul, nơi anh ấy giải cứu những người đào tẩu khác, và phát sóng vào Triều Tiên, điều mà chính quyền Triều Tiên sợ nhất. Đó là sự thật.
Hiện nay anh đã có
chân mới, nhưng Seong-ho này, tôi tin là anh sẽ giữ lại những chiếc nạng đó như
một kỷ vật để nhắc nhở bản thân mình đã đi được bao xa. Sự hi sinh lớn lao của
anh là cảm hứng cho tất cả chúng ta. Câu chuyện của Seung-ho là chứng tích
cho khát vọng được sống tự do của mọi tâm hồn con người.
Đó cũng chính là khao
khát tự do mà cách đây gần 250 năm đã cho ra đời một nơi đặc biệt, được gọi là
nước Mỹ. Đó là một nhóm nhỏ kiều dân, bị mắc kẹt giữa đại dương rộng lớn và
chốn hoang vu mênh mông. Nhưng đó là nhà đối với một dân tộc lạ thường, với một
tư tưởng cách mạng: Rằng họ có thể tự mình cai quản. Rằng họ có thể vẽ nên vận
mệnh của chính mình. Và rằng, cùng với nhau, họ có thể khiến thế giới tỏa sáng.
Đó là điều làm nên đất
nước của chúng ta. Đó là điều mà người Mỹ luôn đứng lên bảo vệ, luôn đấu tranh
và luôn thực hiện.
Ngay trên mái vòm của
Điện Capitol là Tượng Nữ thần Tự do. Nữ thần đứng cao và trang nghiêm giữa
những tượng đài của tổ tiên chúng ta, những người đã sống, chiến đấu, và hi
sinh khi bảo vệ nữ thần.
Từ đài tưởng niệm
Washington, Jefferson cho tới Lincoln và [Martin Luther] King.
Các đài tưởng niệm tới
những người anh hùng của Yorktown và Saratoga, những người Mỹ trẻ tuổi đã đổ
máu trên bờ biển Normandy, và những nơi khác nữa. Hãy nhớ tới những người hi
sinh ở những vùng biển Thái Bình Dương và trên bầu trời châu Á. Và sự tự do
đứng kiêu hãnh trên một tượng đài khác: Nơi này, Đồi Capitol. Tượng đài sống
với toàn thể người dân Mỹ.
Những người anh hùng
không chỉ trong quá khứ, mà ngay xung quanh chúng ta, bảo vệ niềm hy vọng, kiêu
hãnh, và cách [sống] Mỹ.
Họ làm việc trong mọi
ngành nghề. Họ hy sinh để xây dựng gia đình. Họ chăm sóc cho con trẻ ở nhà. Họ
bảo vệ màu cờ của chúng ta ở nước ngoài. Họ là những người mẹ mạnh mẽ, và những
đứa trẻ dũng cảm. Họ là những người lính cứu hỏa, những sĩ quan cảnh sát, những
đặc vụ biên giới, những bác sĩ và những người lính thủy quân lục chiến.
Nhưng trên hết, họ là
người dân Mỹ. Và Điện Capitol này, thành phố này, đất nước này đều thuộc về
họ. Nhiệm vụ của chúng ta là tôn trọng họ, lắng nghe họ, phục vụ họ, bảo
vệ họ và luôn xứng đáng với họ.
Người Mỹ đã khiến thế
giới tràn ngập nghệ thuật và âm nhạc. Họ đẩy lùi những giới hạn của khoa học và
khám phá. Và họ luôn nhắc cho ta nhớ điều mà chúng ta không bao giờ được quên:
Con người mơ về đất nước này. Con người xây dựng nên đất nước này. Và đó là
những người đang khiến nước Mỹ vĩ đại trở lại.
Miễn là chúng ta tự
hào về chính bản thân mình, về những gì mình đang chiến đấu, thì chẳng có gì mà
chúng ta không đạt được.
Miễn là chúng ta có
lòng tin vào giá trị của mình, đặt niềm tin người dân của mình và tin tưởng vào
Chúa, thì chúng ta sẽ không bao giờ thất bại.
Gia đình chúng ta sẽ
thịnh vượng.
Người dân chúng ta sẽ
thành công.
Và đất nước chúng ta
sẽ mãi mãi an toàn, mạnh mẽ, kiêu hãnh, hùng mạnh và tự do.
Xin cảm ơn, và Chúa
phù hộ nước Mỹ”.
Đại Kỷ Nguyên
No comments:
Post a Comment