Tuesday, December 2, 2014

Cái Mặt Biến Hình-Trần Thanh Sơn




Cái Mt Biến Hình
Trần Thanh Sơn
Nghe đọc truyện tại đây
Tiếng gõ cửa dồn dập, lẫn trong những tiếng gọi gấp gáp "Tâm ơi... Tâm ơi ...", khiến tôi phải dừng gõ bàn phím máy tính, lao vội ra mở cửa. Ối, cha mẹ ơi..., một con mèo đen khổng lồ. Tôi hoảng hốt, bật lùi về sau mấy bước, nghe trong lồng ngực trái những tiếng đập thình thịch, loạn xạ hơn cả khi xem phim kinh dị. Ô, mà không, không phải mèo. Là người, người mặt mèo. Lại không, không phải thế. Sau một lát đứng trừng trừng nhìn tôi, cái mặt mèo ấy đang chuyển dần thành cái mặt người. Ơ, sao lại là mặt... của tôi.
Chỉ trong khoảng vài phút, cái mặt bên trên cái thân thể người đang đứng trước cửa căn hộ của tôi đã biến đổi liên tục như thế khiến tôi hoảng hồn, khắp người túa mồ hôi, run lẩy bẩy như đang bệnh nặng. Tôi định đóng sầm cửa lại, nhưng cái người, giờ mang gương mặt của tôi ấy, đã nói vội: "Đừng sợ, Tâm. Lê đây mà. Để tao vào nhà đã rồi sẽ nói mọi chuyện".
Tôi lại choáng thêm một cú nữa. Trời ạ, đúng là giọng thằng Lê, bạn tôi. Cái dáng người tầm thước, đúng là nó rồi. Mái tóc vuốt keo bóng mượt, đúng là nó rồi. Bộ quần áo, cái đồng hồ đeo tay, cũng giống những thứ mà nó hay dùng. Mà sao cái mặt nó lại biến thành mặt mèo rồi thành mặt tôi nhỉ? Quái lạ thật! Chẳng biết là Lê hay là ma nữa. Chẳng biết hôm nay là ngày gì, có phải ngày ma quỷ hiện hình trêu chọc, quấy đảo nhân gian hay không? Hay là mình ngủ mơ?
Trong lúc tôi còn đứng ngẩn ra với một mớ nghi vấn trong đầu, cái người ấy đã đi vội vào nhà. Tôi quờ tay kéo cánh cửa đóng sầm lại, rồi đảo mắt nhìn vào trong. Người ấy đang lặng lẽ ngồi xuống ghế. Vậy ra, không phải tôi mơ, tôi đang tỉnh đây mà.
Tôi bước vào nhà, rụt rè ngồi xuống chiếc ghế đối diện với người ấy. Tôi chăm chăm nhìn vào mặt hắn, nhưng hắn lại cố không nhìn vào mặt tôi. Và tôi lại thêm một lần kinh ngạc khi thấy cái mặt của hắn đã chuyển từ mặt tôi về đúng mặt của Lê. Vậy đúng là Lê thật rồi.
Vẫn không nhìn tôi, Lê thở dài, nói: "Tao mà nhìn mặt mày nữa là cái mặt tao lại hóa ra mặt mày như lúc nãy". Tôi giật mình. Té ra, lúc nãy cái mặt mèo biến thành mặt tôi là bởi khi tôi mở cửa, Lê đã nhìn vào mặt tôi. Còn cái mặt mèo của Lê, chẳng lẽ...? "Trước khi vào nhà tao, mày nhìn mặt một con mèo phải không?". "Ừ, tao không có ý định vào nhà mày lúc này đâu. Nhưng lúc đi bộ ngang qua chung cư của mày, tao gặp con mèo bộ lông đen tuyền đứng ngu ngơ ngay giữa lề đường. Nó nhìn tao và tao cũng dừng chân, nhìn vào mặt nó. Tao vốn thích mèo mà. Đang định kêu meo meo với nó, tao bị một cơn gió nhỏ cuốn qua, hắt một ít bụi vào mặt. Đưa tay lên chùi mặt, chạm vào một mảng lông êm mượt. Giật mình, tao xoa vội khắp mặt mình, thấy chỗ nào cũng đầy lông cả. Ở hai bên miệng, còn rờ thấy mấy sợi lông dài, cứng như râu mèo. Tao vội ngó vào cánh cửa kính của ngôi nhà bên cạnh và thấy cái mặt mình đã thành ra mặt mèo. Hoảng quá, sợ ai đó nhìn thấy, tao vội lao vào cầu thang chung cư, cứ thế chạy lên đến tận lầu năm rồi nhào tới gõ cửa nhà mày".
Thật là một câu chuyện kỳ quái, ngoài sức tưởng tượng của tôi. Tôi ngồi đần mặt ra, nhìn Lê như nhìn một sinh vật vũ trụ vừa đột nhiên rơi huỵch xuống trái đất này. Lê vẫn không nhìn tôi, chắc vẫn sợ mặt mình lại biến thành mặt tôi như lúc nãy. Ô, mà sao mặt Lê lại không còn sắc nét, rành mạch, đầy cá tính như trước kia nữa. Nom cứ mập mờ thế nào ấy. Quái lạ thật? Hay là nó bị căn bệnh bí hiểm nào đó?
"Trước khi gặp con mèo, mày có... từng bị như vậy không?", tôi hỏi. "Có, trước đó, tao cứ nhìn vào mặt ai một lát là mặt tao lại biến thành mặt người đó. Hôm nay không chỉ biến thành mặt người mà còn biến cả ra mặt mèo. Sợ quá, không biết là sao nữa?". "Mày bị vậy lâu chưa? Có biết vì sao bị không?". "Không..., chẳng biết vì sao cả. Tao chỉ nhớ cách đây một tháng, sếp gọi tao lên gặp riêng. Trong khi sếp nói, tao chăm chú ngồi nghe và kính cẩn nhìn vào thẳng vào mặt ông ta. Mày biết rồi đấy, lâu nay, tao vẫn luôn ngưỡng mộ sếp mà. Tao còn bắt chước những kiểu cách, trang phục, lời ăn tiếng nói, sở thích của sếp nữa... Mày đừng vội chửi tao nhé. Tao chỉ giả vờ thần tượng lão thôi. Để tồn tại và có cơ hội thăng tiến ở cơ quan mà. Chứ lão ấy ngu bỏ mẹ, nhờ có ô dù nên mới lên chức, lên quyền, vậy mà hay lên mặt cao đạo dạy đời, chỉ hứa hẹn những điều viển vông, sẵn sàng bóp mồm, chặn miệng những kẻ ngang ngạnh dưới quyền để không ai dám hó hé, phê phán những cái ngu dốt, bịp bợm, bạo ngược và những trò ăn bẩn của lão. Thôi, nói ngoài lề nhiều rồi, tao kể tiếp nhé...
Đang nói, sếp chợt im bặt, mặt hơi tái đi, trợn mắt nhìn lom lom vào mặt tao. Rồi ông ta hỏi gắt "Cậu... cậu làm trò gì thế?". Tao ngỡ ngàng hỏi lại: "Thưa anh, em có làm gì đâu ạ. Em vẫn đang nghe anh nói mà". "Nhưng cái mặt... cái mặt của cậu, tại sao lại... lại giống mặt tôi thế?". "Dạ, sao lại giống được ạ? Mặt em vẫn là mặt em mà. Đâu có giống mặt của sếp đâu ạ". "Không phải mặt của cậu nữa rồi, mà là mặt tôi. Cậu... cậu soi gương đi". Sếp lập cập đẩy cho tao cái gương nhỏ đang để trên bàn.
Tao vội chụp lấy, soi mặt mình vào. Trời ơi, đúng là cái mặt tao đã thành mặt sếp. Tao hoang mang quá, không biết chuyện gì đang xảy ra nữa, hết ngẩng lên nhìn vào mặt sếp rồi lại cúi nhìn vào trong gương. Rồi tao dùng những ngón tay xoa nắn, cấu véo mọi chỗ trên mặt, thấy vẫn đúng là thịt da mình. Sếp cũng có vẻ sợ, cứ hỏi dồn xem tao có bị bệnh gì không hay là có phép thuật gì đó không. Tao ú ớ, chẳng biết trả lời sao cả, nên không dám nhìn vào mặt sếp nữa, mà cứ cúi mặt xuống đất. Chừng vài phút sau, sếp lại kêu toáng lên: "Ơ kìa, cái mặt cậu, sao lại... đúng là mặt của cậu rồi". Tao ngỡ ngàng, lại soi mặt vào gương. Ồ, đúng lại là cái mặt của mình rồi. Quái lạ thật, chẳng hiểu làm sao nữa. Sếp chợt bảo: "Này, hay cậu lại nhìn vào mặt tôi một lát nữa đi". Hiểu ra ý tứ của sếp, tao lại nhìn vào mặt ông ta.
Một lát sau, ông ta lại kêu lên: "Mặt cậu lại đang... biến thành mặt tôi rồi". Tao lại nhìn vào gương, đúng là cái mặt mình lại đã biến thành mặt sếp. "Cậu đừng nhìn mặt tôi nữa, cứ nhìn vào gương thôi", sếp lại gợi ý. Tao nghe lời và chừng vài phút sau, lại thấy trong gương, cái mặt giống sếp biến dần trở lại thành mặt tao. Tao và sếp thử đi thử lại vài lần, đều vậy cả. Sau đó, sếp bảo không thử nữa, rồi lại gặng hỏi tao: "Này, đúng là cậu không có tà thuật gì chứ?". "Vâng ạ. Em thề với anh là em chẳng biết tà thuật gì hết. Em cũng chẳng hiểu làm sao lại xảy ra chuyện như vậy nữa". Sếp có vẻ không tin, cứ nhìn xoáy vào mắt tao. Lát sau, ông ta bảo tao quay về chỗ làm. Lúc khép cửa phòng sếp lại, tao vẫn thấy ông ta đang nhìn theo với ánh mắt ngờ vực. Chắc ông ấy nghĩ tao đang giở trò gì đấy. Tao thấy sợ cái nhìn của sếp quá.
Trở về phòng mình, tao hoang mang lắm, cứ ngồi nghĩ mãi về chuyện ấy. Lúc ấy, trong phòng cũng đang có hai người nữa, thằng Thu, kém tao mấy tuổi và bà Như, già nhất phòng. Tao chợt nghĩ, thử nhìn mặt mấy người này xem sao. Đầu tiên, tao nhìn mặt thằng Thu một lát, rồi soi mặt mình vào mặt kính của điện thoại di động. Trời ạ, mặt tao cũng đã biến thành mặt nó rồi. Tao lại nhìn mặt bà Như rồi lại nhìn gương. Cũng thế. Đúng là đã có một điều gì đó rất kỳ quái ám vào người tao rồi.
Hết giờ làm việc, tao lấy xe, chạy một mạch đến phòng mạch tư của ông bác sĩ quen. Từ lúc rời khỏi phòng, lấy xe rồi đi trên đường, tao chẳng dám nhìn mặt ai lâu. Sợ cái mặt lại biến đổi lung tung. Xui quá, ông bác sĩ lại đang đi xa dài ngày. Tao định đến một bệnh viện nào đấy. Nhưng lại thôi. Tao sợ đến chỗ đông người. Vả lại, chắc gì họ đã tìm được nguyên nhân. Về đến chỗ trọ, cả đêm ấy, tao cứ trằn trọc mãi. Đến gần sáng, mới chợp mắt được một chút.
Sáng ra, vừa nhìn thấy mặt tao, mụ chủ nhà đã nheo nhéo đòi tiền nhà. Mụ đòi cũng đúng thôi, vì tao đã trễ tiền nhà tháng trước mấy ngày rồi. Nhưng cái kiểu vừa đòi tiền vừa chửi người ta như chửi chó của mụ, khiến tao bỗng thấy bực. Đầu tao chợt nghĩ ra một trò nghịch ác. Đưa tiền cho mụ xong, tao lén đến gần chỗ lão chồng mụ đang tưới mấy chậu hoa, nhìn vào mặt lão. Khi biết mặt mình đã biến thành mặt lão, tao chạy đến chỗ mụ chủ, thẳng tay tát cho mụ ấy một cái thật mạnh rồi chạy biến.
Mụ chủ chắc phải nổ đom đóm mắt, nên sau khi định thần, đã lao đến chỗ lão chủ, vừa tru tréo chửi, vừa tát bôm bốp vào mặt lão. Thế là hai vợ chồng chủ nhà xảy ra một trận ẩu đả, chửi mắng nhau tưng bừng. Còn tao thì thong dong dắt xe đi làm, đắc chí cười thầm. Khi đến cơ quan, tao lại giở những trò quái ác với đồng nghiệp, nhất là những kẻ mà tao vốn không ưa. Chẳng hạn biến thành mặt gã này để hôn trộm lên má, hay sờ lên mông ả kia.
Tao cũng chẳng chừa lão giám đốc, vì tao biết, từ hôm thấy mặt tao biến thành mặt lão, lão vừa nghi ngờ, vừa sợ, nên đã rắp tâm chuẩn bị đuổi việc tao. Đã mấy lần, tao lén nhìn và biến thành mặt lão rồi chay đi hôn hít, sờ soạng lung tung mấy em mơn mởn trong cơ quan. Thế là việc giám đốc sàm sỡ với nhân viên dưới quyền cứ ầm ào cả lên. Tất nhiên, lão biết ai là thủ phạm những trò ấy, nên cho tao về vườn ngay.
Đã thế tao chơi tiếp. Tao lẻn vào nhà lão, nhìn và biến thành mặt lão rồi đi tới ôm hôn em ôsin trẻ măng ngay trước mặt vợ lão rồi chạy biến đi. Chuyện gì xảy ra sau đó, chắc mày cũng đoán được rồi. Cứ thế, suốt thời gian thất nghiệp vừa qua, tao cứ dùng cái mặt biến hình của mình đi chọc ghẹo lung tung. Mãi cho đến vừa rồi, khi bị biến thành mặt mèo, thì tao mới thấy sợ, sợ lắm, chẳng còn hứng thú gì với trò biến mặt nữa. Tao sợ, chẳng biết rồi đây cái mặt mình còn có thể biến đổi ra sao nữa. Liệu có nhìn mặt bàn rồi cũng biến ra mặt bàn, nhìn mặt ghế biến thành mặt ghế... Thậm chí, nếu nhìn cái bồn cầu, mặt tao có... biến ra mặt bồn cầu không...".
Tôi suýt phì cười, nhưng kìm ngay được. Cái mặt rầu rĩ của thằng Lê quá đủ để biến tiếng cười ấy của tôi thành lố bịch, vô duyên. Ngẫm nghĩ một lát, tôi bảo nó: "Tao có quen một ông bác sĩ. Cũng là một nhân vật kỳ quặc. Ông này không mở phòng mạch tư kiếm tiền, làm giàu, mà chỉ dành thời gian rảnh để nghiên cứu những bệnh lạ hay những khả năng kỳ quái của con người. Mày thử đến gặp ông ta xem sao". Lê nghĩ ngợi rồi gật đầu: "Mày đưa tao đến chỗ ông ấy nhé!".
***
Tôi bất ngờ khi thấy ông bác sĩ không hề ngạc nhiên trước sự biến đổi kỳ quái của cái mặt Lê, kể cả khi mặt hắn biến thành mặt của ông ta. Ông bảo, chuyện lạ như thế, ông cũng đã gặp không ít lần. Nhưng ông bác sĩ cũng chịu, chẳng biết nguyên nhân. Vì thế, ông cũng chẳng thể có phương pháp điều trị nào cả. Bác sĩ chỉ e rằng, càng ngày, việc biến đổi trên mặt Lê càng nhanh hơn nữa. Chẳng hạn, hiện giờ, phải mất vài phút nhìn vào mặt người khác, mặt Lê mới biến thành mặt của người ấy. Nhưng sau này, có khi chỉ vừa nhìn là đã lập tức biến ngay rồi. Lúc ấy, cứ tới gặp ông ta, xem có giúp được gì không.
Và rồi, nỗi lo ngại của Lê và lời tiên đoán của ông bác sĩ đã trở thành sự thật. Một hôm nọ, Lê lại gõ cửa nhà tôi ầm ầm. Khi tôi ra mở cửa, thấy hắn che kín mặt bằng một cái khẩu trang to và một chiếc kính đen bự. Hắn vội gỡ kính và khẩu trang ra, để cho tôi thấy cái mặt hắn đã biến thành mặt tôi nhanh như thế nào, nhanh hơn hẳn so với lần trước đó.
Lê hấp tấp vào nhà, hổn hển bảo: "Chết... chết thật rồi..., mày ơi. Bây giờ... tao cứ nhìn thấy mặt ai... là mặt tao... biến ngay ra mặt người ấy... Tao sợ... chỉ mai mốt... chỉ cần nghĩ đến ai... là mặt tao... cũng biến... thành mặt người đó rồi". Tôi lại vội vàng chở Lê đến gặp ông bác sĩ.
Nghe Lê kể xong, bác sĩ lẳng lặng lấy ra một loại máy ảnh có kiểu cách khá lạ, hướng thẳng vào mặt Lê. Chụp xong, ông kết nối máy ảnh với máy vi tính để đưa hình vào đấy. Rồi ông bảo Lê: "Bây giờ, anh nên ở lại đây vài ngày để tôi làm cho anh một cái mặt nạ". "Thưa bác sĩ! Mặt nạ gì ạ?", Lê ngơ ngác hỏi. "Mặt nạ giống hệt mặt thật của anh. Anh không thể lúc nào cũng đeo kính đen và khẩu trang kín mít như vậy được. Những lúc ngồi trong phòng làm việc, gặp gỡ ai, hay hội họp, ăn uống..., anh cũng phải để cái mặt mình ra ngoài chứ. Mặt nạ này làm bằng những chất liệu mà tôi xin giữ bí mật, trông nó giống hệt da người. Khi anh dán mặt nạ này lên mặt mình, tha hồ cho cái mặt thật của anh bên dưới mặt nạ có biến ra mặt ai đi nữa thì người ta cũng sẽ không biết đâu. Nhưng cũng xin nói là anh nên tránh nhìn vào mặt thú vật. Lỡ mặt anh biến thành mặt chó với cái mõm dài ra, hay biến thành... mặt voi có cái vòi lủng lẳng, thì cái mặt nạ này làm sao còn che chắn cho anh được nữa... ".
Nghĩ ngợi một lát, Lê gật đầu đồng ý. Tôi bèn để Lê lại đó, đi về nhà.
Mấy hôm sau, Lê gọi điện cho tôi, báo là bác sĩ đã làm xong cho nó một cái mặt nạ rồi. Nó cảm thấy hơi bất an nên muốn tôi đến trước thời khắc nó dán cái mặt nạ ấy lên mặt.
Khi tôi đến, Lê đang bồn chồn xem xét cái mặt nạ cầm trên tay. Tôi nhìn kỹ cái mặt nạ ấy, thật là hoàn hảo, chẳng khác gì mặt của Lê, cả về hình dạng lẫn sắc thái, như thể vừa được lột ra từ mặt Lê vậy.
Khi ông bác sĩ dán mặt nạ lên trên mặt Lê, tôi không thấy được bất kỳ một điểm khác biệt nhỏ nhoi nào giữa cái mặt thật của nó với cái mặt bây giờ. Khi đưa cái gương cho Lê soi mặt, tôi tưởng nó sẽ thấy hài lòng. Nhưng sau một hồi trân trân nhìn cái mặt trong gương, Lê bỗng cất lên những tràng cười man dại, rồi lại tru lên khóc nức nở. Khi tạm lắng cơn cười khóc bất thường ấy, Lê nói giọng chua chát: "Người ta chỉ đeo mặt nạ kẻ khác. Còn tao, chẳng ngờ... giờ đây lại luôn phải đeo mặt nạ của chính mình".
Rồi Lê chạy vụt ra ngoài. Tôi hốt hoảng đuổi theo mà không kịp.
***
Từ đấy, tôi không gặp lại Lê. Nó không về chỗ trọ ấy nữa. Số điện thoại cầm tay, nó cũng bỏ luôn từ hôm ấy. Tôi đã nhiều lần dò hỏi tung tích nó mà chẳng được. Chẳng biết bây giờ, Lê sống ra sao với chiếc mặt nạ ấy.
Còn tôi, bỗng dưng có thêm một thói quen: cứ chốc chốc tôi lại nhìn vào gương hoặc đưa tay sờ nắn khắp mặt mình...

Trần Thanh Sơn 

Nguồn: http://ngoisao.net/tin-tuc/goc-doc-gia/choi-blog/cai-mat-bien-hinh-2507362.html



No comments:

Post a Comment