“Người việt nam hèn hạ” - Một đoản văn làm sôi mạng xã hội
Mặc Lâm, biên tập viên
RFA
2016-05-21
2016-05-21
Tác giả bài viết người
việt nam hèn hạ, Cô Hân Phan, sinh năm 1979, tốt nghiệp ngành Luật, đang là
Giám đốc của một công ty Truyền thông ở Sài Gòn.
Hình do Cô cung cấp
Trang mạng xã hội lại
một lần nữa dậy sóng bởi bài viết ngắn của một cô gái rất trẻ nói về thực trạng
đời sống xã hội cũng như tâm tính, văn hóa, thói quen ứng xử của người Việt Nam
mà dưới ánh mắt của cô nó đáng được gọi là hèn hạ cùng với hai chữ Việt Nam
không được viết hoa.
Thuyết phục
Bài viết dài nhưng
thuyết phục và rất dễ gây tranh cãi nếu người đọc nó với tư duy của những năm
tháng mà đất nước được tô đầy những màu hồng rực rỡ. Màu của chiến thắng, màu
của lòng tự hào dân tộc, màu của cường điệu và đôi khi tự cho phép vượt cả sự
thật để xoa bóp cơ bắp teo tóp của mình về mọi thứ, kể cả lòng nhân đạo và sự tự
trọng cần thiết.
Bài viết có tên:
“Người việt nam hèn hạ”, bắt đầu bằng một mệnh đề ngắn nhưng với sức mạnh của
một trái bộc phá:
“Bài viết này sẽ không
có một chữ việt nam nào được viết hoa. Bởi chúng ta có xứng đáng được trân
trọng như vậy không? Không hề.”
Lần lượt từng vấn đề
một, tác giả bảy ra dưới ánh sáng của chiếc đèn giải phẩu. Cô soi rọi những góc
ẩn mà không ai muốn nhắc tới. Trước nhất, Hân Phan viết về thế hệ của cô, những
người lớn lên 40 năm sau khi đất nước gom vể một mối:
“Gần 40 năm thống
nhất, việt nam có hơn gì thời chiến ngoài đống xe máy chạy đầy đường… trong túi
ai cũng có một cái điện thoại di động? Dù nhà ở không có, đất đai không có, bảo
hiểm không có, tương lai cho con cái không có… nhưng bia rượu chảy tràn lan mỗi
ngày trong quán nhậu. Người ta được ru giấc suốt 40 năm bằng niềm ước mơ cháy
bỏng “cơm no, áo ấm.” Hạnh phúc chỉ thế thôi! Muốn hạnh phúc hơn thì hãy làm
giàu, làm giàu, làm giàu! “Doanh nhân là chiến sĩ thời bình.” Cứt! Tôi ỉa vào
cái khẩu hiệu sặc mùi con buôn, đầy phân chợ trời đó! Tiếng súng không còn nổ
ngoài đường.
Một cuộc chiến khác
đậm chất mafia, côn đồ, đảo Sicily chắc còn phải chào thua nhà cầm quyền việt
nam trước khả năng dùng “luật im lặng” của họ với dân mình. Cuộc chiến đó là
rình mò, là theo dõi, là cấm cản, là kiểm duyệt, là vu cáo, là bắt bớ, là dùi
cui, là tù đày, là chết không lý do, là bị bịt miệng tại tòa, là con cháu theo
lời lãnh đạo cầm gậy gộc ra ngoài đồng ức hiếp ông bà cha mẹ chòm xóm của mình
vì họ đang giữ đất.
Trong khi họ giữ đất
cho ai? Những đứa thanh niên đó nó đang nghĩ gì khi quay lưng lại với dân tộc
mình? Ðơn giản thôi. Nó tin rằng nếu trung thành với cái thể chế mà nó đang
phục vụ, thể chế đó sẽ cho nó công việc ổn định, đặc quyền, đặc lợi hơn người.
Vậy là nó nhắm mắt làm theo, coi nhân dân là cỏ rác, cũng vì lợi ích cá nhân …
gia đình nó- nếu nó có nghĩ tới. Chứ ngoài ra, liệu còn cái lý tưởng cao đẹp
nào có thể tin vào lúc này? Ðừng nói với tôi là “lý tưởng Hồ Chí Minh” hay “lý
tưởng cộng sản” nhé! Hỏi những đứa mặc áo xanh cán bộ đoàn thử xem, nó nói có
trôi chảy không? Tôi đã thử rồi, rốt cuộc là ngồi im nghe tôi nói huyên thuyên
toàn những điều mà trường học gọi là “phản động.”
Đọc tới đây chắc nhiều
người trong chúng ta vẫn cho rằng cô gái này đang nói ai đấy chứ không phải
mình….nhưng khoan đã, hãy bình tỉnh với những giòng kế tiếp. Tôi chắc rằng
trong đó sẽ có chúng ta, kể cả tôi, người đang đọc thật kỹ từng con chữ để mong
tìm ra có gì quá đà trong bài viết này không, thế nhưng tôi chỉ thấy mình là
một cá nhân trong đám người khổ sở, sợ sệt, yếu ớt.
“Cuộc chiến này được
khoác lên chiếc áo bảo vệ hòa bình, tự do, hạnh phúc. Còn bên trong là để bảo
vệ quyền lợi, quyền lực cho một nhóm người gắn kết với nhau bằng những chiếc
răng cùng gặm vào xương máu người nghèo, người thất học, người bán buôn lương
thiện hàng ngày. Những người mỗi ngày chỉ biết tạ ơn trời phật đã cho chúng con
một ngày yên ổn làm ăn, không bị cán bộ thuế đến nhũng nhiễu, không bị CSGT
thổi phạt kiếm ăn, không bị đội dân phòng rượt đuổi, không bị ông chủ đẩy vào
toa-lét để sờ soạng, không bị cắt tiền tăng ca, không bị cho ăn cơm thiu ngộ
độc, không bị bệnh đột ngột phải vào bệnh viện nằm gầm giường chờ chết…
Thế là cái dân tộc đầy
sợ sệt, bất an đó cuống cuồng kiếm tiền, cuống cuồng vơ chỗ này, cấu chỗ kia để
lo cho cái thân mình. Họ còn biết làm gì nữa?
Và khi họ chăm chắm
vào tiền và sự yên ổn cho mình, họ để mặc cho một bọn ác khác lên ngôi, bọn này
là sản phẩm của công thức: Bên trên, chúng nhìn thấy cách hành xử của một chính
quyền côn đồ, có tiền là ra luật + Bên cạnh, chúng nhìn thấy những con người
thờ ơ với người khác, chỉ còn biết nghĩ tới mình + Bên dưới, chúng nhận ra một
đám người khổ sở, sợ sệt, yếu ớt = Chúng chợt nhận ra chúng có khả năng luồn
cúi bên trên, tránh né bên cạnh… ức hiếp bên dưới.”
Tác giả bài viết này
là Hân Phan, cô sinh năm 1979, tốt nghiệp Luật, đang là Giám đốc của 1 cty
Truyền thông ở Sài Gòn. Sau một lúc vẽ ra khung cảnh thật đang xảy ra chung
quanh mình, tác giả lặng lẽ than thở:
“Sao mà tôi sợ bọn người đó như thế?”
Bọn đó tập trung vào
các cơ quan công quyền, làm quản lý, làm công an, làm công chức,… làm “đầy tớ”
của nhân dân!
Một cuộc cưỡng chế đập
nhà xứ cũ của Đông Yên hồi năm 2014.
Bọn công bộc đó đã
cùng nhau đẩy những cụ già bỏ quê bỏ xứ, lên Sài Gòn ngồi vạ vật dầm mưa dãi
nắng suốt ngày đêm, ngày này qua tháng nọ để kêu oan.
Tôi sợ bọn chúng vì
bọn chúng đông quá, đông như kiến cỏ. Chúng nhan nhản khắp nơi, ngày ngày bóp
chết mọi ước mơ, triệt tiêu mọi khao khát, thêm sự dốt nát của chúng vào nữa là
hoàn hảo để tạo ra một nền kinh tế xã hội thụt lùi đến chóng mặt, quay cuồng
trong dối trá và danh lợi. Ðáng sợ hơn, cuộc sống ấm êm no đủ của chúng nhờ vào
tính cơ hội – thu vén lại là sự thèm khát của những tầng lớp khác. Khiến cho
những con thiêu thân non trẻ khác lao vào như một cơ hội ngàn vàng.
Bọn này tiếp tay cho
bọn con buôn cũng lưu manh không kém. Thế là chúng ta ăn thức ăn có độc mỗi
ngày, con cháu chúng ta uống sữa độc mỗi ngày, chúng ta đi trên những con đường
hiểm họa mỗi ngày, chúng ta tiêu dùng những gì chúng mang tới, chúng ban phát,
với giá mà chúng ấn định, với mức thuế mà chúng muốn,… không còn một lựa chọn
nào khác. Không biết làm gì khác, không có phản ứng gì khác! Vì chúng ta lương
thiện.
Tôi nghĩ đến bọn này
khi tôi đọc tin về tên bác sĩ lợi dụng lúc mẹ của bệnh nhi đi lấy giấy xét
nghiệm, hắn hãm hiếp đứa bé mới 3 tuổi.
Tôi đọc tin ông bà chủ
đánh trẻ làm công đến thương tật.
Tôi đọc tin một gã
thanh niên có học chặt chém bạn gái mình thành từng khúc chỉ vì một chiếc xe
máy và chút ít tài sản.
Tôi đọc tin bọn chủ…
lơ xe vứt xác hành khách bị lèn chết giữa đường mà cả xe không ai phản ứng.
Tôi đọc tin nữ sinh
phải ngủ với thầy giáo để được điểm tốt.
Tôi đọc tin người đi
đường bị cướp, may mắn giật lại được túi tiền, nhưng túi rách, tiền bay ra,
xung quanh thiên hạ xúm lại nhặt, nhưng không phải nhặt giúp, mà nhặt hết đi
không chừa lại đồng nào. Thay vì bị 1 đứa cướp, anh ta bị cả con đường đè ra mà
cướp… Còn rất nhiều tin.
Một dân tộc gì mà độc
ác và hèn hạ thế? Dĩ nhiên không chỉ có mình tôi biết đau đớn vì những điều
đó.”
Còn văn chương xã hội
chủ nghĩa thì sao? Hân Phan không ngại chút nào khi lôi ra từng cuốn sách đóng
mốc lên meo của chủ thuyết văn chương phải đạo, hay văn chương than khóc, cho
chúng ta nhìn ngắm:
Chúng ta có cả một thứ
to tát mà tôi tạm gọi là “nền văn chương than khóc.”
Trong những tác phẩm
thi ca xuất bản từ khoảng 20 năm trở lại đây, tôi không dám nói mình đọc nhiều
hay nghe nhiều, nhưng tôi cố gắng đọc, nghe, cố gắng tìm tòi, cố gắng tìm kiếm
một tác phẩm nó xứng đáng làm cho tôi thấy dân tộc việt nam của tôi thực sự là
“cần cù, nhân hậu, thông minh, kiên cường, bất khuất, đoàn kết thương yêu
nhau,…” một cách đúng nghĩa.
– Loại mờ nhạt, rẻ
tiền, xúc cảm vu vơ, vụn vặt, vô thưởng vô phạt.
– Loại có trăn trở, có
suy tư, nhưng toàn đau đáu những nồi niềm xưa cũ, tương lai chả biết phải vứt
đi đâu và vứt cho ai?
– Loại mạnh mẽ hơn,
trực diện hơn, nhưng tầm vóc tác phẩm chỉ ở mức gẩy lên 1 tiếng đàn, rồi thôi!
Tinh thần chúng ta
đang được nuôi dưỡng bằng những thứ chỉ đến mức đó thôi.”
Nút thắt của những
điều mà tác giả vừa nói phải chăng chỉ do mô hình sai lầm là chủ nghĩa cộng sản
hay do sự dung túng, lộng hành và tiếm quyền của người cộng sản? hay do xã hội
đang run sợ trước họng súng đến nỗi không còn một phản ứng nào đáng được gọi là
con người? Hân Phan thẳng thắn chỉ ra, chỉ một phần thôi, tuy rất lớn, và tất
cả người Việt phải nhìn thấy trách nhiệm ấy thuộc về mình, từng người một. Tác
giả viết:
“Vậy cái gì đã gây nên
nông nỗi? Tôi không muốn tạo ra sự hiểu lầm là cái gì cũng do lỗi cộng sản.
Nhiều người rất cực
đoan, nói ra cái gì sai, họ cũng đổ vấy hết cho cộng sản. Nhưng cộng sản tệ đến
thế mà cai trị được chúng ta đến ngày giờ này, thì chúng ta cũng tệ không kém!
Tôi chỉ nghĩ đến một
điều, cái gì đã làm cộng sản tồn tại lâu như thế?
Ngoài sự cấu kết quyền
lực-quyền lợi để cùng bảo vệ lẫn nhau, cộng sản đã làm gì để chúng ta thành ra
một dân tộc việt nam hèn hạ tự trên xuống dưới, từ già tới trẻ như ngày hôm
nay? Ngoài sự mafia, côn đồ, trấn áp bằng sợ hãi, giáo dục một cách ngu dân ra,
chúng còn làm gì nữa?”
Là một người tốt
nghiệp trường luật, Hân Phan hiểu rõ mình đang nói gì khi chứng minh rằng đạo
đức hỗ trợ pháp luật trong những ngóc ngách mà pháp luật không thể vói tới. Đạo
đức, tiếc thay đã biến dạng thành khuôn mặt tươi cười của ác quỷ.
“Ai từng học luật đều
biết, khi quy phạm pháp luật không điều chỉnh được, thì hành vi con người sẽ
phải điều chỉnh bởi quy phạm đạo đức. Pháp luật không theo con người lên
giường, vào toa-lét, xuống bếp. Nhưng đạo đức theo ta khắp nơi, tận trong ngõ
ngách tâm hồn. Pháp luật cũng không ép tạo ra đạo đức. Chính sự vô thần vô
thánh, không thừa nhận đức tin mà cộng sản triệt để nhồi nhét từ khi họ nắm
được dân tộc này đã hun đúc ra những con người sẵn sàng bán thịt thối cho người
ta ăn, đút sữa độc vào miệng con nít, chém mẹ ruột, giết con đẻ, …Vì những
người này họ không sợ, hoặc họ tin rằng họ sẽ tránh được sự trừng trị của pháp
luật. Khi pháp luật không trị được mà người ta không sợ luân hồi, không sợ quả
báo, không sợ bị đày xuống địa ngục… thì họ còn sợ gì nữa? Việc gì mà họ không
dám làm?”
Tác giả hỏi mình mà
sức mạnh của nó làm cho hầu hết chúng ta phải thổn thức, tác giả viết: “Tôi có cảm giác như mình đang sống giữa một
bầy đàn hỗn loạn nhưng hoang vu, hỗn loạn về vật chất – nhưng hoang vu về tinh
thần. Bạn có thấy như thế không?”
Và bây giờ là chúng
ta, tất cả chúng ta, những người có trách nhiệm với ngôi nhà mang tên Việt Nam
nhưng đang giương mắt nhìn ngoại bang cấu kết với bọn lãnh đạo làm mất dần đất
nước, hay ít ra mất hẳn cái gọi là lòng yêu nước, vốn luôn bị lợi dụng trong
các cuộc chiến tranh “thần thánh”.
“Mặt phải, chúng ta ra
rả trên báo mỗi ngày là “Mỹ đã đến biển Ðông,” “bà Hillary dọa TQ không nên gây
hấn,”… để mong lòng dân yên ổn. Mặt trái, chúng ta tổ chức ngày hội gặp gỡ
những lớp cán bộ đã từng được Tàu đào tạo để cám ơn họ đã “dạy dỗ” cả đám chóp
bu việt nam. “Ðĩ” chưa từng thấy! Chưa có cái chính quyền nào mà “đĩ” như chính
quyền việt nam hiện tại. Dựa hơi mà cũng không biết dựa hẳn bên nào cho trót.
Lá mặt lá trái như thế bảo sao quốc tế nó không khinh?
Còn dân việt nam thì
sao? Dám cầm súng đánh TQ hay đánh bất cứ thằng nào xâm lược việt nam nữa
không? Mà cầm súng để làm gì? Kết quả của gần 40 năm độc lập, ai cũng thấy cả
rồi, không cần nói nữa.
Và cả bọn hèn hạ chúng
ta đang ôm lấy nhau, hồi hộp chờ đợi hồi chuông báo tử.”
Hân Phan thố lộ với
chúng tôi bài viết đã xuất hiện cách đây nhiều năm, và mỗi lần nó ồn ào trở lại
thì một lần gây tranh cãi. Cô cũng có ý định sửa lại nó nhưng sau vài năm sự
mong muốn ngày một nhạt dần vì không có một dấu hiệu nào cho thấy một chút hy
vọng, dù mong manh có thể thay đổi xã hội và con người Việt Nam.
“Thật ra nếu mà cháu
sửa thì cái ý nó sẽ khác đi một chút chứ không phải là sửa từ ngữ, vì bài đó
rất dài mà lúc đó còn lãng mạn, còn kỳ vọng nhiều thứ lắm nhưng bây giờ thực sự
nó khó làm cho người ta hy vọng. Khi viết thì ý tứ bài đó nó có thể khác đi một
chút.”
Khi được hỏi phản ứng
của người đọc ra sao trước bài viết nặng ký như vậy, Hân cho biết:
“Trời ơi, người ta
khen thì cũng có khen nhưng người ta vào người ta chửi cháu không còn gì hết!
Nhưng cháu không có phản hồi ai hết vì những gì muốn nói thì mình đã nói hết
rồi. Mình viết bài đó không phải để tranh luận, nếu có người suy nghĩ khác
người ta không đồng ý họ chửi mình là thiếu giáo dục, không có tinh thần dân
tộc…nhưng cháu nghĩ không cần thiết tranh luận với những người đó. Chuyện người
ta nghĩ khác mình thì cũng là chuyện bình thường.
Hơn nữa thực ra cháu
nghĩ là mình bị theo dõi lâu rồi, trong inbox hay trong mail cháu vẫn để đó cho
họ đọc vì họ càng đọc thì càng thấy mình không có động cơ gì xấu hết mà mình
chỉ muốn cho xã hội tốt hơn thôi nên kệ họ. Cháu có rất nhiều bạn bè làm an
ninh làm này làm kia nhưng cháu vẫn coi mỗi người một con đường, mỗi người một
chí hướng thì họ làm gì họ làm còn mình cũng không có ý nghĩ hằn học hay cái gì
cũng đổ cho cộng sản…cho nên cháu không sợ. Việc gì phải sợ, sợ thì mình
đã không viết rồi.”
Đóng bài giới thiệu
này lại tôi nhận ra thêm một điều nữa về mình: Suốt cả bài viết mặc dù tác giả
không hể viết hoa hai chữ Việt Nam, nhưng tôi lại thiếu can đảm để làm điều ấy.
Có một cảm giác mong manh nào đó vẫn thiêng liêng lắm trong tiềm thức của tôi
mặc dù biết rằng chính mình không xứng đáng để viết hoa hai chữ Việt Nam nữa.
No comments:
Post a Comment