Hoà Mỹ
– Ông là Bác sĩ Hùng? Tôi
là René Brisson, có hẹn với ông sáng nay.
– Vâng tôi là Hùng. Xin
mời hai người vào phòng.
Khách chỉ cô gái và bảo:
– Bệnh nhân của ông là cô
gái này. Nó là con gái tôi.
Tâm trí Hùng xao xuyến
lạ! Chàng đã gặp người đàn ông này nhiều lần ở đâu mà chàng không nhớ rõ. Có
điều chắc chắn là chàng đã gặp ông ta ở Việt Nam. Nhưng tại sao ông ta lại là
dân “bản xứ” chính cống? Ông ta lại nói tiếng Pháp rất hay. Hùng rất muốn hỏi:
“Ông có phải là ngườI Việt Nam không?”, nhưng sợ mất lòng khách, đành làm
thinh. Chàng nhìn kỹ thiếu nữ thì thấy nàng có một thân hình cân đối, khoẻ
mạnh. Mái tóc đen huyền chấm ngang vai, mũi dọc dừa, môi mọng đỏ và đôi mắt thì
tuyệt diệu, vừa đẹp, vừa thông minh! Tất cả người nàng toát ra vẻ cao sang của
một trang quốc sắc. Điều bất hạnh duy nhất là da mặt loang lổ những đám mụn
quái ác, sần sùi.
Hùng hỏi:
– Ai đã giới thiệu tôi
với ông?
Khách đưa ra một tờ giấy
và trả lời:
– Bác sĩ Elizabeth
Reichel, chuyên về da.
Hùng đọc: “Bội nhiễm kinh
niên do mụn vị thành niên”. Hùng biết rõ bác sĩ Reichel. Nàng là một bác sĩ
ngoài da nổi tiếng. Nàng cũng là một trong những bác sĩ hiếm hoi tin tưởng vào
châm cứu. Nàng đã gởi cho Hùng rất nhiều bệnh nhân và rất hài lòng về các kết
quả đạt được. Chính nàng cũng đến điều trị khi bị suy nhược thần kinh nặng vì
làm việc quá sức và chấn động tình cảm sau khi ly dị. Nàng đã lấy lại sự vui
tươi và lòng hăng say làm việc sau sáu lần chữa trị. Hùng cũng đã lấy cho nàng
lá số tử vi và giải đoán gần đúng hết những thăng trầm của đời nàng trong quá
khứ và cho nàng biết những việc sắp xảy ra.
Hùng hỏi khách:
– Trong quá khứ cháu có
bị bịnh gì không?
– Cháu là một đứa trẻ
khoẻ mạnh từ nhỏ đến lớn. Cách đây hai năm, cháu bắt đầu bị mụn. Chúng tôi đã
đưa cháu đi hết mọi nơi, gặp hầu hết các bác sĩ danh tiếng về da và đã làm hết
các thử nghiệm. Cuối cùng các bác sĩ đều dùng tétracycline để trị. Uống vào thì
bớt. Thôi uống thì trở lại. Tôi biết tétracycline rất độc, nhưng không có sự
lựa chọn nào khác, đành chịu. Điều đau khổ nhất là bệnh không lành mà càng ngày
thuốc càng hết hiệu lực. Bác sĩ Reichel đã khen ông rất nhiều. Chúng tôi hoàn
toàn tin tưởng. Xin bác sĩ vui lòng giúp cho. Đây là hy vọng cuối cùng của
cháu.
Hùng bắt mạch thì thấy
khí ở các kinh can, đởm, phế, đại trường mất quân bình. Chàng nói với cô gái:
– Nếu cô ráng chịu đau
một tí, tôi sẽ gắng chữa lành bệnh và cô sẽ trở thành một thiếu nữ xinh đẹp như
xưa.
Mắt cô gái long lanh niềm
vui. Nàng bảo:
– Tôi chịu đau được!
Hùng đưa Suzanne, tên cô
gái vào phòng. Khi chỉ có hai người, Hùng hỏi nhỏ cô gái bằng tiếng Việt:
– Có phải cô là người
Việt Nam không?
Suzanne lấm lét nhìn về
phía cửa như sợ cha cô nghe được. Hùng trấn an:
– Cô đừng sợ! Cha cô
không nghe được câu chuyện của chúng ta đâu.
Suzanne sung sướng gật
đầu:
– Cháu là người Việt.
Hùng vừa châm vừa hỏi:
– Cháu sinh ở đâu?
– Cháu sinh tại đây,
nhưng được về Việt Nam một thời gian và rồi sang đây trở lại.
Hùng khen:
– Cháu nói tiếng Việt rất
hay. Chú rất cảm động khi thấy cháu không quên tiếng mẹ đẻ. Đó là niềm hãnh
diện cho gia đình cháu.
Nghe Hùng nói thế,
Suzanne thoáng buồn. Nàng thở dài mà tiếng thở như bị gián đoạn. Hùng tự nhủ:
“Cô bé này có điều gì u uất nhưng dấu kín. Đó là nguyên nhân của chứng bệnh”.
Chàng bắt mạch lại lần nữa và châm kim. Năm phút sau chàng bắt mạch lại. Hùng
bằng lòng mỉm cười bảo:
– Chú cam đoan sẽ chữa
lành bệnh để cháu trở thành một thiếu nữ đẹp tuyệt vời, nhưng cháu phải xin với
cha mẹ là lần sau sẽ đến một mình. Chú có nhiều điều quan trọng cần bàn với
cháu.
Suzanne vui vẻ gật đầu.
Hùng trở ra phòng khách,
gặp cha Suzanne đang lo lắng chờ đợi. Hùng bảo:
– Tôi đã tìm ra nguyên
nhân căn bịnh và hứa chắc sẽ chữa lành. Xin ông an tâm.
Brisson mỉm cười, nhưng
ánh mắt còn đầy vẻ nghi ngờ. Ông ta nói:
– Bác sĩ có thể cắt nghĩa
cho tôi hiểu nguyên nhân căn bệnh và cách nào chữa lành không?
Hùng nói với vẻ mặt đầy
tự tin :
– Khi nào Suzanne hết
bịnh, tôi sẽ cắt nghĩa cho ông nghe.
Tuần sau, Suzanne đến một
mình. Trong lúc châm kim Hùng nói:
– Theo chú biết thì cháu
có một điều gì uẩn uất mà không làm sao giải bày cho cha mẹ hiểu được tâm trạng
của mình nên sinh ra bệnh này. Có điều gì khó khăn cháu có thể trình bày với
chú. Chú có cách giải quyết ổn thỏa.
Suzanne mỉm cười có vẻ
thách thức:
– Chú căn cứ vào đâu mà
dám kết luận như vậy?
Hùng ấn tay vào các huyệt
đản trung, nhựt nguyệt, tiếp cân, túc lâm khấp trên thân thể nàng. Suzanne kêu
đau liên hồi. Hùng bảo:
– Chú căn cứ vào mạch khí
của các kinh can, đởm, phế, đại trường, các điểm đau trên thân thể cháu và thấy
cháu thở dài luôn như muốn vứt bỏ một cái gì mà không được, để kết luận. Điều
quan trọng là cháu phải nói ra nỗi uẩn ức trong lòng thì chú mới giải quyết tận
gốc rễ căn bịnh được. Có phải cháu đã yêu một bạn trai và gặp khó khăn không?
Suzanne làm thinh không
muốn nói. Hùng châm vào các huyệt thiên tĩnh, thần phong, linh khưu. Nàng cảm
thấy một niềm cảm xúc tuôn trào và khóc nức nở. Hùng để cho Suzanne khóc trong
khoảng năm phút và khi nàng hết tức tưởi, vẻ mặt trở lại bình thường, Hùng hỏi:
– Bây giờ cháu thấy thế
nào?
Suzanne vui vẻ đáp:
– Cháu thấy điểm đau trên
ngực tan biến, hơi thở dễ dàng và trong người khoan khoái như trút được gánh
nặng ngàn cân. Sao chú tài thế?
Hùng cười:
– Bây giờ cháu đã tin
hoàn toàn vào chú chưa? Vậy thì hãy cho chú nghe tâm sự của cháu đi!
Suzanne lặng thinh một
lát rồi nói:
– Vâng, cháu xin kể cho
chú nghe. Cha mẹ cháu là người Việt như chú. Ông bà được học bổng du học ở đây
trước 1975, đã say mê chủ nghĩa cộng sản và hoạt động tích cực trong phong trào
phản chiến để hổ trợ cho cuộc chiến tranh bên nhà và ước mong khi đất nước
thanh bình sẽ về xây dựng lại một nước Việt Nam độc lập, phú cường. Ông bà đã
lấy nhau và sinh cháu tại đây để có lý do hợp pháp ở lại sau khi tốt nghiệp.
Cháu nói giỏi tiếng Việt vì cha mẹ đã hết lòng thương yêu và chỉ dạy cháu từ
nhỏ. Năm 1977, cháu được bảy tuổi và có hai em trai thì cha mẹ cháu bán hết cửa
nhà, lên đường trở về Việt Nam phục vụ nhân dân như lòng họ mong ước. Cháu rất
thương yêu cha mẹ nên cũng vui mừng không kém. Nước Việt Nam trong trí tưởng
tượng của cháu lúc bây giờ là một thiên đường hạ giới như trong các phim thần
thoại của Walt Disney. Nhưng niềm vui của gia đình cháu tan vỡ nhanh chóng sau
một năm sống ở quê nhà. Tuy còn nhỏ nhưng cháu cũng thấu hiểu những khó khăn
của cha mẹ trong công việc làm và sự thương hại của những người thân tộc khi họ
tròn xoe đôi mắt nhìn chúng cháu như những người mất trí. Tội nghiệp nhất là
ông bà nội đến thăm ôm chúng cháu vào lòng mà nước mắt chảy ròng trên đôi má
nhăn nheo. Cha mẹ chỉ biết làm thinh nhận lỗi. Tuổi trẻ thơ ngây, cháu hòa mình
dễ dàng vào cuộc sống mới và cảm thấy rất thú vị trong tình cảm gắn bó với các
bạn bè thân thiết chung quanh. Lúc đó cháu chưa biết phân tích, nhưng cảm tưởng
chung cháu còn giữ lại được là một chuỗi ngày tràn ngập tình người vừa mong
manh, vừa thắm thiết. Khi cháu được mười tuổi thì cha mẹ cháu lại đưa cả gia
đình vượt biên sang đây. Bây giờ thì ông bà đã tạo được sự nghiệp vững chắc,
chúng cháu có một đời sống sung túc. Điều khổ tâm duy nhất của cháu là khi sang
được đến đây thì cha mẹ cháu cấm hẳn chúng cháu không được nói tiếng Việt, và
không được nhắc lại những kỷ niệm cũng như những trò chơi học được ở Việt Nam.
Đôi khi chúng cháu vô tình phạm những điều cấm kỵ thì bị cha mẹ phạt rất nặng.
Chúng cháu rất thương cha mẹ nên tuy ấm ức mà đành cắn răng chịu đựng. Cháu cảm
thấy như mất một cái gì quí giá mà tình thương cha mẹ không đền bù nổi. Vì thế,
cháu cảm thấy bất an và bực bội. Một hôm cô giáo dạy Pháp văn nhờ cháu giúp đỡ
các bạn Việt Nam mới vừa sang để họ khỏi bỡ ngỡ trong môi trường mới. Cháu từ
chối thẳng tay. Cô giáo mời cháu lên phòng và bảo:
“Cô rất khâm phục sự
thông minh và tài giỏi của người Việt Nam. Cô rất quí mến các em về hạnh kiểm
cũng như học vấn. Có điều cô rất buồn khi thấy em từ chối nguồn gốc của mình.
Cô là người Do thái. Cha mẹ cô đã sinh ra và lớn lên ở đây. Cô là dân
Canadienne. Sau bao nhiêu năm hội nhập, cô vẫn thấy lạc lõng. Chỉ có không khí
gia đình và cộng đồng Do thái mới đem lại cho cô những cảm xúc chân thành. Em
hơn hẳn các bạn Canada vì trong em có cả hai nền văn minh Đông và Tây. Tại sao
em nỡ bỏ nguồn cội của mình? Nếu em biết hài hòa cái đẹp của hai nền văn minh
thì em sẽ thấy tâm hồn phong phú rất nhiều. Rồi có ngày em sẽ thấy lạc loài và
hối hận. Cô có ý nhờ em giúp đỡ các bạn Việt Nam mới qua để cho em có cơ hội
tìm lại nguồn cội của mình. Em có sẵn trong tay hai gia tài vô giá, em đánh mất
một mà không hối tiếc sao? Bây giờ em đổi ý cũng chưa muộn”.
Cháu thưa lại với cô:
“Thưa cô, em có nỗi khổ
tâm riêng. Xin cô hãy cho em giữ nguyên quyết định cũ”.
Từ đó về sau mỗi lần bắt
gặp cái nhìn thương hại của cô giáo và cái nhìn khinh bỉ của bạn bè Việt Nam,
cháu cảm thấy hối hận vô cùng. Một lần cháu mạnh dạn trình bày quan điểm đó thì
cha mẹ cháu bảo: “Những điều con trình bày chỉ là ảo ảnh! Cha mẹ đã từng sống
trong ảo ảnh đó và đã đau khổ nhiều rồi! Cha mẹ không muốn các con dẫm lại vết
xe cũ. Hãy quên ảo ảnh Việt Nam đi và sống với thực tế Canada này!” Từ đó cha
mẹ cháu càng khắt khe hơn khi gặp những gì liên quan đến Việt Nam. Củng từ đó
mặt cháu bắt đầu lên mụn và kinh nguyệt trồi sụt bất thường.
Hùng bàng hoàng khi nghe
Suzanne kể. Chàng không tưởng tượng nổi thái độ cực đoan của cha mẹ nàng từ
thương yêu đến thù hận xứ sở một cách mù quáng đến thế! Họ là những người trí
thức, là tinh hoa của dân tộc. Họ cứ tưởng với thông minh và tài trí, họ có thể
làm bất cứ việc gì. Họ không ngờ sự độc đoán tư tưởng đem lại những thảm cảnh
cho gia đình mà họ không hề hay biết. Bao nhiêu người tài giỏi Việt Nam đã phạm
những lỗi lầm đó? Trong quá khứ đã có nhiều người tài giỏi mà không có tinh
thần thực tế và độc lập, bị lóa mắt trước những tà thuyết ngoại lai, tuy lý
luận là một án văn toàn bích, mà thực tế thì đem lại tang thương và đổ vỡ cho
dân tộc. Họ dùng sự tài giỏi của để lừa bịp dân chúng theo họ và tàn sát không
gớm tay những kẻ nào dám chống lại. Phải chăng sự thông minh và tài giỏi của
người Việt là một tai họa cho dân tộc chứ không phải là một niềm kiêu hãnh?
Hùng nói tiếp:
– Chú đoán không lầm thì
cha mẹ cháu mỗi người mang một chứng bịnh nan y mà không bác sĩ nào chữa khỏi.
Họ đành cam chịu. Tuy không tin tưởng gì vào Đông y nhưng vì thương cháu họ
đành vứt bỏ tự ái để tìm về nguồn. Trong thâm tâm họ vẫn tôn thờ tinh thần vạn
năng của Tây phương.
Suzanne reo lên:
– Sao chú tài thế! Cha
cháu bị mất ngủ kinh niên. Mẹ cháu bị nhiểm trùng đường tiểu kinh niên. Bác sĩ
cho rằng cha cháu mắc bịnh tâm thần nên dùng thuốc ngủ thường xuyên. Cha cháu
nhiều khi nóng giận vô cớ và chúng cháu là những nạn nhân của các cơn giận dữ
bất chợt đó. Mẹ cháu thì dùng trụ sinh thường xuyên và sức khoẻ mỗi ngày một
suy kém. Chú có cách nào giúp cha mẹ cháu không?
– Cháu muốn giúp cha mẹ
cháu lành bịnh thì cháu phải tự chữa lấy. Chú là người giúp cháu thêm mà thôi!
Hiện nay can khí của cháu bị nghẹt, chú khai thông, nhờ đó mà những u uất có
đường thoát. Nhưng nếu cháu không tự chữa cho mình thì can khí lại nghẹt trở
lại. Nếu cháu khỏi bệnh thì cha mẹ cháu mới tin tưởng vào Đông y và chú mới có
cơ hội giúp họ chữa lành bệnh. Việt Nam không phải là một ảo ảnh mà là một thực
tế bi thương đang cần những người dấn thân như cha mẹ cháu. Không phải dấn thân
một cách kiêu ngạo và mù quáng, mà dấn thân với tất cả sự khiêm cung, sáng suốt
và trái tim đầy ắp tình thương. Cháu phải được trở về nguồn, tắm mát trong tình
thương Việt Nam thì tài năng, sắc đẹp và tâm hồn cháu mới phát triển phong phú
được. Thực tế đau thương Việt Nam đang cần những người như cháu vừa có tinh
thần dân chủ và khả năng kỹ thuật Tây phương, vừa có sự trầm tĩnh, sáng suốt
Đông phương để xây dựng và kiến thiết. Chế độ cộng sản đang đến hồi tan rã!
Nhưng phải có cái gì tốt đẹp thay thế vào. Cái tốt đẹp ấy đang tiềm ẩn trong
thế hệ của các cháu. Cháu là người duy nhất giúp cha mẹ cháu khỏi bịnh.
Suzanne lắng nghe một
cách thích thú. Nàng hỏi:
– Cháu phải làm gì để tự
chữa?
– Cháu cứ sống như cũ để
khỏi gây khó khăn cho gia đình, nhưng cháu tin tưởng chắc chắn là cháu sẽ tìm
lại được nguồn gốc Việt Nam. Ngày đó thật gần. Với niềm tin ấy, mọi bế tắc được
khai thông. Đó là cháu tự chữa cho mình vậy! Sở dĩ có bệnh vì chúng ta không tự
hiểu mình. Chúng ta tự đầu độc lấy mình để tình trạng ngày càng tệ hại hơn. Nếu
chúng ta biết tự điều chỉnh thì chẳng bao giờ có bệnh. Cháu xem, chú hiện nay
đã gần sáu mươi mà vẫn tươi trẻ như tuổi ba mươi. Con người thật huyền diệu mà
Tây y chỉ xem con người như một cái máy. Đó là một lầm lẫn tai hại! Vì thế khoa
học càng tiến bộ thì bệnh tật càng khó chữa, vì con người đã lấy sự hiểu biết
giới hạn của mình làm xáo trộn sự kỳ diệu mà tạo hóa đã đặt nơi con người. Chú
khuyên cháu phải tự chữa là thế.
Dẫu không hiểu rõ những
điều Hùng đã trình bày, nhưng với trực giác bén nhạy, Suzanne chân nhận những
điều khuyên bảo của Hùng là đúng. Nàng không còn uất ức khi nghĩ về Việt Nam
nữa. Nàng âm thầm, hăng say giúp đỡ những bạn bè Việt Nam mới đến. Nàng tìm lại
niềm vui thanh thoát khi được bạn bè thương yêu và cái nhìn quí mến của cô
giáo. Nhờ sự chữa trị của Hùng, bốn tháng sau nàng đã lành bệnh.
o O o
Hùng mời Brisson vào phòng khách. Chàng vẫn nói
tiếng Pháp với Hùng:
– Tôi đến để cảm ơn bác
sĩ đã giúp cho cháu khỏi bệnh. Tôi không ngờ Đông y lại kỳ diệu đến thế! Đúng
là bác sĩ đã làm một phép lạ! Lúc Bác sĩ Reichel bảo thế tôi không tin! Bây giờ
thì tôi tin thật rồi! Bác sĩ có thể cho tôi biết nguyên nhân căn bệnh của cháu
không?
Hùng khiêm nhường :
– Ông quá khen! Tôi chỉ
là người giúp cháu. Chính cháu đã tự chữa hết bệnh. Tôi nói tiếng Pháp không
rành, thành thử khó mà diễn tả cho ông hiểu rõ cặn kẽ vấn đề. Năm giờ chiều
mai, mời ông trở lại đây, sẽ có một người bạn tôi làm thông ngôn từ Việt ra
Pháp thì tôi mới đủ khả năng diễn tả cho ông hiểu được.
Brisson hơi buồn. Ông
đứng dậy ra về. Hùng tiễn khách và bảo:
– Xin lỗi đã làm phiền
ông! Xin ông đúng hẹn năm giờ chiều mai!
Vừa ra đến cửa, Brisson
chợt đổi ý, trở vào và nói:
– Tôi hiểu tiếng Việt,
xin ông vui lòng trình bày cho!
Hùng thấy vui vẻ vì đã
buộc Brisson thú nhận gốc gác của mình mà không làm cho ông ta chạm tự ái.
Chàng biết Brisson rất ngại khi bày tỏ tình trạng gia đình mình cho một người
Việt Nam thứ ba biết. Vì muốn nhờ Hùng chữa bịnh cho mình mà chàng phải nhượng
bộ. Hùng nói tiếng Việt:
– Anh quên tôi rồi! Riêng
tôi không bao giờ quên anh! Hôm trước mới gặp nhau tôi đã nhận ra anh ngay,
nhưng không dám nói vì sợ anh buồn. Những ngày gian khổ ở nông trường Bình
Dương của trường Đại học bách khoa làm sao tôi quên được. Tôi còn nhớ tên anh
là Phong. Anh ở dãy A, tôi ở dãy B. Có thể anh không biết hoặc quên tôi, nhưng
tôi thì không quên anh được. Một kỹ sư du học từ bỏ giàu sang phú quí để dấn
thân về phục vụ nhân dân thì ai mà không khâm phục!
Brisson không ngờ Hùng
hiểu rõ mình như thế nên đành thú nhận:
– Ba năm sống ở quê nhà
là những ngày đau thương nhất của gia đình tôi. Thôi chúng ta hãy quên ảo ảnh
đó đi. Đừng nhắc lại làm gì thêm buồn!
– Anh bảo hãy quên! Anh
bắt các con anh phải quên! Nhưng tiềm thức của anh vẫn nhớ, vẫn uất hận thì làm
sao quên được? Anh phải tìm lối thoát nào ổn thỏa hơn mới được. Anh như con đà
điểu, thấy người đuổi bắt thì dấu đầu vào cát vì tưởng rằng nó không thấy người
thì người không thấy nó!
Rồi Hùng thao thao bất
tuyệt về những trăn trở mà Phong hằng ấp ủ mà không tìm thấy câu trả lời. Phong
trầm ngâm như thấm dần các lý luận xác đáng của Hùng. Cuối cùng Phong tâm sự:
– Thực sự, khi du học tôi
đâu biết gì về chủ nghĩa cộng sản. Tôi chỉ muốn học thật giỏi để trở về xây
dựng quê hương. Tôi gặp Tú. Nàng vừa đẹp, vừa duyên dáng, vừa thông minh, hoạt
bát lại vừa đảm đang. Nàng là hình ảnh trung thực nhất của bà mẹ Việt Nam.
Chúng tôi nhìn thấy ở nhau nhiều điểm tương đồng và yêu nhau. Nàng là người
cộng sản chính gốc. Cha và các anh nàng đều là các đảng viên cộng sản và đã tập
kết ra Bắc. Mẹ nàng ở lại tảo tần nuôi con. Vì thương và khâm phục cha và các
anh nên nàng tìm hiểu và say mê chủ nghĩa cộng sản. Vì yêu nàng, tôi trở thành
cộng sản. Tôi khâm phục sự thông minh của ông Mác. Những lý luận có hệ thống
của ông ấy đã đưa tôi vào một thế giới lý tưởng tốt đẹp.
Hùng chen vào:
– Những người anh em cũ
của anh ở Montréal hiện nay có phải là những người cộng sản chính cống như vợ
anh không?
Phong thành thật thú
nhận:
– Một số cũng hăng say vì
lý tưởng giống như chúng tôi. Một số khác thì cơ hội chủ nghĩa. Khi tốt nghiệp
không muốn trở về xứ sở chiến tranh vì sợ chết. Họ muốn ở lại xã hội tư bản để
thụ hưởng. Canada chỉ chấp nhận cho những người bị đàn áp chính trị ở lại. Cộng
sản là con đường duy nhất giải thoát, nên họ theo. Họ là những người đầu cơ
trục lợi. Thật sự chỉ có chúng tôi là khờ khạo nhất, xung phong về xây dựng quốc
gia để làm gương cho những người khác. Thực sự chắng ai bắt chước làm theo.
Tưởng với bầu nhiệt huyết mình sẽ thực hiện được giấc mơ ấp ủ. Nào ngờ chế độ
cộng sản chỉ là một lớp vỏ hào nhoáng bên ngoài. Bên trong là cả một tập đoàn
tham nhũng, ngu dốt, bất công, áp bức. Có một phái đoàn sinh viên ở Đức về gặp
tôi, hỏi ý kiến có nên về xây dựng quê hương không. Tôi đã lấy kinh nghiệm bản
thân mà cản ngăn họ đừng về. Có thằng cộng sản ăng-ten nghe được báo cáo lên
trên. Thế là tôi bị đẩy đi nông trường.
Phong trầm ngâm một lát
để lấy lại can đảm và thú nhận:
– Việc chối bỏ Việt Nam
đối với chúng tôi bây giờ đã trở thành một thói quen rồi. Tám năm nay chúng tôi
đã kiên trì giữ vững lập trường đó. Bây giờ nghe anh nói, tôi đâm ra hoang
mang. Những quyết định của chúng tôi là sai à? Làm sao tôi có thể thuyết phục
vợ tôi được?
Hùng thấy Phong tin tưởng
ở mình hoàn toàn và đã nói hết những nỗi uẩn ức ở trong lòng, thì mừng lắm.
Chàng cứ tưởng thuyết phục một người trí thức cực đoan như Phong sẽ rất khó
khăn. Chàng đã gặp may vì tính trúng đường. Hùng cầm lấy tay Phong bắt mạch rồi
nói:
– Tôi đoán không lầm.
Bịnh của anh và vợ con anh cùng một nguyên nhân.
Phong ngạc nhiên:
– Anh cũng biết bịnh của
vợ tôi à?
– Cháu Suzanne đã cho tôi
biết và khẩn khoản nhờ tôi chữa. Cháu là một đứa trẻ rất có tâm hồn và can đảm.
Anh chị rất có phước được một người con như thế. Bây giờ tôi xin phép nói hơi
dài dòng một chút. Xin anh hãy bình tĩnh lắng nghe, đừng cắt ngang mà mất sự
liên tục và đưa chúng ta lạc đề khi nào không hay. Khi tôi trình bày có gì bất
mãn và thắc mắc xin anh hãy để lại sau. Tôi sẽ giải đáp và xin lỗi những xúc
phạm nếu có.
Phong gật đầu đồng ý thì
Hùng tiếp tục nói:
– Theo tôi, anh chị và
tất cả những đảng viên cộng sản trên thế giới đều cùng phạm một lỗi lầm như
nhau. Anh chị tin vào chủ nghĩa cộng sản mà không biết rằng xã hội cộng sản chỉ
là một ảo ảnh. Rồi khi anh chị hận thù người cộng sản Việt Nam đã đem lại lầm
than cho gia đình anh chị thì anh chị lại đi chối bỏ nguồn gốc của mình. Đó
cũng là một ảo ảnh! Bọn cộng sản muốn làm cho mọi người thành đồng nhất: suy
nghĩ như nhau, có cuộc sống như nhau, bận quần áo như nhau, ở trong những ngôi
nhà cùng một kiểu như nhau, chia xẻ những lợi tức đồng đều như nhau… Nhưng tất
cả cũng chỉ là ảo ảnh! Trong tiềm thức họ đã sẵn có tính giai cấp, tính cá
nhân, ích kỷ. Họ càng lấy lý trí phấn đấu để thực hiện chủ nghĩa mà họ tin
tưởng thì tiềm thức họ càng nổi dậy mạnh mẽ hơn. Cuối cùng mọi người đều mang
bịnh. Bịnh mỗi người mỗi khác. Người thì biểu lộ bằng những hành động sắt máu,
giết nhiều người để trấn áp tiềm thức của mình như Staline. Người thì nghiện
rượu để quên đi những cơn khủng hoảng triền miên trong tâm hồn họ như dân Nga.
Anh vẫn chưa chịu nhận mình sai lầm. Các nhà lãnh đạo cộng sản cũng có cùng
quan điểm như anh. Tôi sẽ chứng minh cho anh thấy lý thuyết cộng sản sai từ gốc
rễ. Đến khi nào mà các nhà lãnh đạo cộng sản chưa thừa nhận ảo ảnh sai lầm đó
thì dầu có sửa đổi bao nhiêu đi nữa, dân chúng vẫn lầm than, đau khổ. Anh cũng
vậy, đến khi nào mà anh chưa chối bỏ chủ nghĩa cộng sản thì bịnh của anh vẫn
chưa khỏi được.
Hùng uống một ngụm nước,
tiếp tục thao thao bất tuyệt về những sai lầm trong chủ nghĩa cộng sản và vui
mừng thấy Phong vẫn yên lặng theo dõi những lý luận của mình. Cuối cùng Hùng
kết luận ::
– Đông y là một phần nhỏ
của triết lý Á Đông. Triết lý ấy lấy bốn chữ: “âm, dương, ngũ hành” làm căn
bản. Âm dương chỉ là hai biểu tượng cho thấy mọi vật đều có hai mặt vừa mâu
thuẫn, vừa tương trợ nhau để sống. Chủ nghĩa cộng sản dùng kinh tế để chứng
minh và phát triển nguyên lý mâu thuẫn nội tại và đấu tranh giai cấp, và từ đó
đi đến xây dựng một xã hội lý tưởng. Đó cũng là một phần nhỏ của nguyên lý âm
dương áp dụng vào chính trị và kinh tế. Muốn phát triển và trường tồn, âm dương
phải vừa đối kháng, vừa hòa hợp, tương trợ lẫn nhau. Chủ nghĩa cộng sản lại
dùng hận thù, đấu tranh giai cấp để tiêu diệt đối kháng, nên cuối cùng đi đến
mất quân bình. Xã hội cộng sản chỉ là một ảo ảnh vì không còn mâu thuẫn và đối
lập âm dương nữa. Nghĩa là không có sự sống và phát triển. Mác là người cóp
nhặt và diễn dịch sai lệch nguyên lý âm dương để thỏa mãn hận thù vì những thất
bại triền miên trong cuộc đời của mình. Anh đã chóa mắt vì lý thuyết cộng sản
mà không biết rằng tổ tiên chúng ta đã áp dụng thông minh và sáng tạo nguyên lý
âm dương để xây dựng đất nước. Ông Hồ là người đã từng học triết lý Á Đông, nếu
không tìm thấy được sự cóp nhặt sai lệch của Mác thì không phải là ngườI giỏi
và sâu sắc trên những vấn đề lớn liên quan đến vận mạng của dân tộc. Nếu biết
sai lệch mà vẫn dùng để bịp dân thì thuộc hạng lưu manh. Nói điều này chắc anh
buồn lắm vì anh đã thần thánh hóa ông Hồ. Sự dằng co giữa lý thuyết tốt đẹp và
thực tế bi thương làm cho anh khổ và mang bệnh. Muốn chữa bệnh anh cho tận gốc,
tôi cần phải mổ xẻ kỹ càng mọi khía cạnh, đánh tan mọi nghi vấn. Tuy mất lòng,
nhưng sau đó anh sẽ thấy cái lý của nó. Càng ngày anh sẽ thấy những điều tôi
nói là thật. Âm dương luôn đối chọi nhau như tĩnh và động, như tối và sáng,
nóng và lạnh, nhưng lại hổ trợ cho nhau như trên và dưới, cao và thấp, trong và
ngoài, phải và trái, trước và sau. Bóng tối là mầm mống cho sự sáng cũng như
trong ánh sáng đã ẩn tàng sự tối tăm. Đó là âm sinh, dương trưởng và ngược lại.
Nếu anh chịu khó suy nghĩ thì sẽ thấy mọi khía cạnh của cuộc sống đa dạng này
đều nằm trong nguyên lý âm dương. Ngày, đêm, bốn mùa là sự tuần hoàn bất tận
của nguyên lý âm dương.
Trở lại căn bệnh của cháu
Suzanne, can, đởm là hai cơ quan điều hòa sự luân lưu của tình cảm. Khi ta dùng
lý trí để đè nén một tình cảm nào thì can khí sẽ nghẹt, từ đó dẫn đến sự xáo
trộn của các cơ quan khác. Bệnh lý thể hiện theo từng cá nhân. Chỉ cần điều
chỉnh can khí thì mọi việc xong xuôi. Tình trạng can khí nghẹt gây nên huyết áp
cao là một quá trình lâu năm và có những nguyên nhân tình cảm. Vì thế muốn giải
quyết tận gốc rễ thì phải tìm ra nguyên nhân tình cảm ấy và tìm cách giải quyết
thì mới lành bệnh được. Trường hợp của anh chị và cháu thì ngoài phương pháp
chữa trị bằng châm cứu, còn phải nhận chân rằng chủ nghĩa cộng sản sai từ cội
rễ. Thêm vào đó, anh chị phải thành thực chấp nhận rằng chúng ta không thể chối
bỏ cội nguồn Việt Nam được. Cháu Suzanne hết bệnh là vì trong bốn tháng qua,
cháu đã tìm về nguồn cội Việt Nam và tắm mát trong tình thương của bạn bè.
Chúng ta phải tìm về nguồn với các lối đi uyển chuyển và quân bình hơn. Đó là
anh chị tự chữa cho mình vậy!
Phong mỉm cười bảo:
– Hình như anh hận thù
người cộng sản lắm! Vì mọi diễn dịch của anh đều qui về sự sai trái của người
cộng sản. Nhưng những điều anh vừa nói thật lý thú và giải đáp được hết những
thắc mắc của tôi. Tôi cảm thấy thơ thới trong lòng. Cám ơn anh nhiều lắm. Tôi
sẽ đến nhờ anh chữa bệnh. Sau khi tôi lành thì tới phiên vợ tôi.
Hùng không ngờ lại thuyết
phục được Phong một cách mau chóng như thế. Hùng bảo :
– Tôi không hận thù ai.
Nhưng tôi công nhận cộng sản là một tai họa lớn mà loài người phải gánh chịu vì
sự tự kiêu và ích kỷ của mình. Tôi rất tiếc là nước ta gặp vận rủi khi người
tài giỏi về khả năng vận dụng người như ông Hồ lại mắc nạn về tay lũ bịp để
nhân dân lầm than. Ngoài ra điều bận tâm duy nhất của tôi bây giờ là thấy hầu
hết giới lãnh đạo Việt Nam đều bệnh hoạn. Bệnh tự kiêu, thù hằn, ganh ghét, ích
kỷ, ỷ lại và nhất là không có tinh thần độc lập, dễ dàng làm tay sai cho ngoại
bang để đổi lấy tư lợi. Làm sao họ có thể điều khiển quốc gia tốt hay thành lập
những phong trào chống cộng tốt được? Nếu mọi trí thức Việt Nam biết mình bệnh
hoạn mà cố gắng tự chữa trị và cố gắng cùng nhau đồng tâm hiệp lực để nâng cao
trình độ trí thức và chính trị của toàn dân thì tương lai Việt Nam mới khá
được.
Phong gật gù như tán đồng
những điều Hùng trình bày là đúng. Anh thấy lòng mình thanh thản, phải chăng vì
Suzanne lành bệnh hay vì chính mình dường như thoát ra khỏi một ảo ảnh…
Hoà Mỹ
Montreal-Canada
Montreal-Canada
Nguồn: https://pvbhoamy.wordpress.com/2015/04/26/ao-anh/
No comments:
Post a Comment