Giấc mơ 40
năm chưa thành
Tidoo Nguyễn
Gửi cho BBC từ Sài Gòn
40
năm đánh dấu sự kiện quân đội Bắc Việt chiếm lĩnh và cắm cờ trên nóc Dinh Độc
Lập, và cũng là 40 năm đánh dấu ngày tôi ra đời trong ngày đầu tiên của chế độ
mới.
Nền
giáo dục của chế độ mới dạy tôi rằng ngày 30 tháng 4 là ngày “Thống nhất đất
nước”, “Ngày giải phóng miền Nam” bằng chiến thắng vẻ vang. Nhưng khi lớn lên
tôi nhận thức được rằng mình phải tìm hiểu sự thật về sự kiện ngày 30 tháng 4.
Mãi
cho đến đầu thế kỷ 21 tôi mới tiếp cận được với internet và tìm hiểu sự thật
lịch sử qua những tài liệu bằng tiếng Anh trên những trang web nước ngoài, qua
những đoạn phim tài liệu về những ngày cuối cùng của Sài Gòn được đăng tải trên
Youtube. Và gần đây nhất là được xem bộ phim tài liệu đầy đủ mang tên “Last
days in Vietnam”.
Vào
ngày 3 tháng 4 năm 1975, khi chiến tranh đã đến hồi hỗn loạn, tổng thống Mỹ
Gerald Ford tuyên bố tất cả trẻ em mồ côi Việt Nam ngay lập tức sơ tán bằng máy
bay ra khỏi Sài Gòn. Ước tính có 3.000 trẻ em, bao gồm 150 trẻ sống sót trên
máy bay C-5 bị rơi, đã được sơ tán ra khỏi miền Nam Việt Nam vào khoảng ngày 3
tháng 4 cho đến 26 tháng 4 năm 1975. Cuộc sơ tán đó là chiến dịch không vận trẻ
em Việt Nam hay còn gọi là Operation Babylift.
Tôi
đã tham gia vào những cộng đồng “Operation Babylift” trên Facebook, đọc những
câu chuyện của những đứa trẻ ấy, và tìm hiểu những thông tin liên quan đến
chiến dịch không vận trẻ em Việt Nam trên báo mạng. Qua đó tôi đã biết được
những đứa trẻ nàyđã và vẫn tiếp tục dằn dặt với những câu hỏi : “Tại sao tôi là
con nuôi?”, “Tại sao bố mẹ đẻ bỏ rơi tôi?”, “Tại sao tôi là người Châu Á duy
nhất trong khi các thành viên trong gia đình là da trắng?” Cũng không ngoại trừ
trường hợp có người trong số đó muốn đánh đổi tất cả để trở thành người da
trắng.
Mỉa
mai thay, tôi đã từng mơ ước rằng mình là một trong những đứa trẻ của chiến
dịch không vận trẻ em Việt Nam, được đưa ra khỏi đất nước Việt Nam để làm con
nuôi cho gia đình ở nước ngoài trong chiến dịch đó. Nếu được như vậy thì cuộc
đời của tôi đã không phải chịu đựng nhiều cơn đói khát, đau đớn trong quá khứ
và đầy lo âu ở hiện tại.
Những
năm đầu đời của tôi cũng là những năm tháng đất nước bị “ngăn sông cấm chợ”.
Thời
đấy tôi không mong ước gì hơn ngoài việc được ăn no. Bữa ăn mà tôi mơ ước chỉ
cần có cơm và muối ớt. Thế nhưng cơm và muối ớt là những bữa ăn vô cùng hiếm
hoi trong gia đình tôi. Hàng ngày, chúng tôi hái những quả mít non, quả chuối
xanh, cắt những mụt măng sau nhà hay đi lượm mót từng hạt mít mà người ta bỏ đi
để đem về luộc lên ăn. Chúng tôi ăn cả vỏ khoai mì, cây chuối non để sống.
Những hôm “nguồn tài nguyên” cạn kiệt, chúng tôi không có gì để ăn đành nhịn
đói ngủ qua đêm.
Cái
mặc thì cũng không kém phần khó khăn như cái ăn. Quần áo cũ đứa lớn mặc không
còn vừa thì đứa nhỏ hơn sử dụng lại. Tôi là con trai mà phải mặc quần áo của
chị tôi. Vì vậy tôi thường là tâm điểm bị đem ra làm trò cười khi đến lớp học
trong bộ quần áo của con gái. Chúng tôi không nhận được bất cứ sự trợ giúp nào
từ chính phủ.
Tôi không còn mơ ước được
sống ở nước ngoài mà mong ước đất nước Việt Nam có sự thay đổi lớn để lấy đi
những nỗi lo của tôi và trả lại một xã hội có trật tự như miền Nam Việt Nam nói
chung và như Sài Gòn nói riêng của những ngày tháng cũ.
Năm
1978, mẹ tôi chết trong nghèo khó vì không có tiền chữa bệnh, bỏ lại 6 đứa con,
3 gái và 3 trai. Tôi là con trai út trong nhà. Chúng tôi sống cùng người cha
đẻ. Tuy nhiên, không phải người bố đẻ nào cũng thương con. Ông ta thường xuyên
đánh đập và hành hạ tôi mà không cần lý do gì. Cho đến khi tôi 18 tuổi , thoát
khỏi ngôi nhà để đến Sài Gòn sống thì mới tránh được những cơn đòn thừa sống
thiếu chết của ông. Chính phủ không có bất cứ tổ chức nào để bảo vệ trẻ em bị
ngược đãi.
Đất
nước mở cửa đã hơn 25 năm, tôi đã đi làm cho những công ty nước ngoài. Ước mơ
được ăn no của tôi đã thành hiện thực và không còn chịu đựng những cơn đau thể
xác từ việc ngược đãi của người cha đẻ. Tuy nhiên, đêm đêm những cơn ác mộng
vẫn ập về với hình ảnh bị hành hạ, bị đói khát. Và những nỗi lo về cuộc đời vẫn
còn đó. Nếu chẳng may tôi thất nghiệp thì sẽ không có trợ cấp của chính phủ.
Tôi chỉ có thể nhận được bảo hiểm thất nghiệp và trợ cấp bảo hiểm xã hội một
lần vì tiền bảo hiểm đã bị trừ vào lương hàng tháng. Tuy nhiên, hiện nay bảo
hiểm xã hội đang có nguy cơ vỡ quỹ, dẫn đến điều khoản vô lý của Luật bảo hiểm
xã hội mới là không trả trợ cấp bảo hiểm một lần!
Ngoài
ra, tôi đang đối đầu với những căng thẳng trong môi trường sống đang bị đe dọa,
giao thông càng ngày càng hỗn độn, tệ nạn xã hội tràn lan, cướp giật hoành hành
v.v.
Mặc
dù vậy, tôi không còn mơ ước được sống ở nước ngoài mà mong ước đất nước Việt
Nam có sự thay đổi lớn để lấy đi những nỗi lo của tôi và trả lại một xã hội có
trật tự như miền Nam Việt Nam nói chung và như Sài Gòn nói riêng của những ngày
tháng cũ.
40
năm đã đi qua, 40 năm nhìn lại với những ước mơ của tôi đã thay đổi theo thời
gian. Tôi chỉ có một ước mơ hiện tại rất đơn giản mà đáng lẽ ra cuộc sống của
một con người phải có. Chẳng lẽ cả đời này tôi không đạt được ước mơ ấy hay
sao?
Nguồn:
http://www.bbc.co.uk/vietnamese/forum/2015/04/150414_tidoo_nguyen_uoc_mo_40_nam
No comments:
Post a Comment