Xa Việt Nam Tôi Mới Biết Nhục
Ku Búa[ĐỪNG ẢO TƯỞNG VỀ TỔ QUỐC NỮA – XA VIỆT NAM TÔI MỚI BIẾT NHỤC]
Tôi
thấy rất làm lạ mỗi khi tôi chỉ ra những vấn đề
đang diễn ra trong xã hội hàng ngày thì thế nào cũng có
người bắt bẻ với luận điệu “Đừng tự nhục nữa.”
Khen hay chê đất nước không làm cho bạn bớt ghét hay
yêu nó hơn vì đó không phải là thước đo của lòng yêu
nước.
Sự
khác biệt giữa con người văn minh và rừng rú là một
bên biết tiếp thu những cái hay để học hỏi và dẹp
bỏ những điều xấu, còn bên còn lại chỉ luôn khoá
mình trong tư duy vĩ đại tự phong. Họ bác bỏ bất cứ
và tất cả những ý kiến trái chiều và quan điểm bất
đồng.
Đã
đến lúc chúng ta nên bớt ảo tưởng về tổ quốc và
tháo vỏ bọc yêu nước để nhìn nhận những hạn chế
để rồi cải tiến. Không có một dân tộc nào có thể
phát triển dựa trên sự hão huyền mãi được. Cũng
không có một đất nước nào trở nên thịnh vượng nếu
không lấy những nơi khác tiên tiến để cạnh tranh và
so sánh.
Tôi
cũng đã từng rất tự hào đến mức cực đoan về nơi
mình sinh ra. Cứ nghĩ rằng đây là mảnh đất đầy tự
hào và mọi người đều nể phục. Nhưng khi đi ra khỏi
biên giới và đến những quốc gia khác, tôi đã thay đổi.
Xa Việt Nam, tôi mới biết nhục.
Khi
tôi đi Campuchia và thấy đường phố họ đầy xe hơi,
tôi mới nhận ra rằng chúng ta đã bị đánh thuế ngập
đầu. Đến mức chiếc bốn bánh trở thành thứ xa xỉ
trong khi là điều phổ biến ở nơi khác.
Khi
sang Thái Lan tôi mới biết thế nào là văn hoá phục vụ
và du lịch vì họ làm quá tốt. Từ sân bay cho đến
khách sạn, từ những ngôi chùa cho đến những quán ăn.
Mọi người đều coi khách hàng là thượng đế và đem
lại cảm giác dễ chịu.
Khi
qua Malaysia tôi mới thấy thế nào là trật tự khi thành
phố Kuala Lumper không có tiếng còi và xe điện chạy
trong yên tĩnh. Tôi cứ tưởng Sài Gòn là hiện đại nhất
chứ.
Khi
đến Tây Âu tôi mới chứng kiến thế nào là văn minh.
Từ đường phố cho đến kiến trúc. Mọi thứ như đỉnh
cao của nghệ thuật. Dễ hiểu vì sao Phương Tây lại
thống trị thế giới.
Đó
là danh lam thắng cảnh. Còn về giá trị công dân thì
khác.
Khi
tôi đi qua Đài Loan và bị soi hộ chiếu, tôi mới hiểu
thế nào là quyền lực quốc gia. Dù tất cả đều là
con người nhưng không phải ai cũng có giá trị như nhau.
Trong khi một người Đài Loan có thể 84 nước miễn thị
thực thì người Việt Nam chỉ được đi 23 quốc gia.
Chúng ta là công dân hạng bét.
Khi
tôi đến sân bay thấy cảnh các cô dâu bên cạnh người
chồng ngoại tuổi cha chú hoặc hàng người chuẩn bị đi
xuất khẩu lao động, tôi mới biết đất nước này
chẳng khác gì một cỗ máy buôn người.
Khi
tôi hít thở không khí trong lành rồi về nước gánh chịu
ô nhiễm, tôi mới biết thế nào là nơi đáng sống. Khi
tôi để xe ở ngoài không cần sợ ăn cắp rồi khi về
nước phải nhìn trước ngó sau, tôi mới thấu thế nào
là xã hội trật tự.
Từ
đó tôi mới hiểu vì sao người ta bỏ đất nước ra đi
và nguyên nhân cho mọi vấn đề là gì.
Đất
nước chúng ta có vấn đề và sẽ luôn như vậy nếu
tiếp tục bác bỏ những ai góp ý. Chẳng ai tự nhục,
chỉ có một số người luôn mơ mộng về thực tế. Đừng
ảo tưởng về tổ quốc nữa vì hiện tại nó không xứng
đáng để được tôn vinh. Đó là trừ khi bạn là một
người đang ở hành tinh khác hoặc quá ngốc để thấy
mọi thứ hiện tại xung quanh. [17.3.2020]
Ku
Búa @ Cafe Ku Búa
No comments:
Post a Comment