Monday, February 11, 2019

Cứ thêm một lời hứa, thêm một lần khả nghi - Đỗ Ngọc Thống (Nhà Giáo)


Cứ thêm một lời hứa, thêm một lần khả nghi
Đỗ Ngọc Thống (Nhà Giáo)
Mấy hôm trước, tôi hứa chiều mùng 1 tết đưa 2 mẹ con người bạn lên sân bay vào 15 giờ. Điện thoại tôi tắt từ giao thừa, quên không bật lại. Gần giờ đi, bạn gọi không được. Cô ấy nghĩ chắc do tôi có chuyện gì hoặc quên lời hứa nên định gọi taxi-grap. Vừa lúc đó tôi đến, nhìn đồng hồ:15g kém 7. Bạn tôi nói: “tớ tưởng cậu xảy ra chuyện gì mà gọi mãi không được”. Tôi cười và bảo: “nếu có chuyện gì thì phải báo cho cậu rồi, mà đây lại là lời hứa vào ngày tết làm sao sai được?”. Trong bụng nghĩ, bà này chưa hiểu tôi. Trên đường cứ nghĩ về lời hứa đầu năm, rồi nhớ tới câu chuyện xảy ra cách đây không lâu.
Hôm ấy tôi làm việc ở nhà, cứ 10 phút lại check mail một lần. Dễ đến 10 lần rồi mà vẫn không thấy cái thư mình mong đợi. Chả là do công việc, tôi cần xin lại bản mềm của một cuốn sách đã xuất bản. Gọi điện 5 lần 7 lượt, lần nào người ấy cũng hứa như đinh đóng cột:“sẽ gửi ngay qua email”. Thế rồi vẫn chẳng thấy, tôi phải đến tận nơi gặp gỡ và nhờ vả trực tiếp. Vừa thấy mặt, anh ta đã hồ hởi cả cười: “em gửi ngay bây giờ đây”. Thế rồi tôi yên tâm về và ngồi đợi cho tới…9 giờ đêm cũng chẳng thấy, chắc anh ta lại thất hứa rồi. Gọi điện thì thấy tắt máy… Thế là tôi lỡ hết việc đã hứa với người khác. Buồn quá. Buồn do không xong việc thì ít mà buồn vì sự thất hứa thì nhiều. Cứ nghĩ mãi mà vẫn không hiểu nổi tại sao lại có người coi rẻ lời hứa đến vậy.
Người xưa rất cọi trọng chữ tín,“một lần bất tín, vạn sự bất tin”. Muốn có chữ tín phải biết giữ lời hứa, không thất hứa, thất hẹn, nói phải đi liền với làm. Ngày nay không hiểu sao chuyện sai hứa, thất hẹn là rất bình thường. Hứa hẹn rất nhiều, hẹn hứa như không, hẹn rất nhanh và hứa rất dễ. Nhưng hẹn xong rồi quên luôn, hứa thật nhiều nhưng không làm gì cả. Sao thế nhỉ? Hay là do tôi “cũ” quá rồi nên cứ một mực đề cao và bận tâm về chuyện hứa hẹn thề nguyền? Chỉ một lần hẹn bạn đi chơi, do công việc bận phải trì hoãn mãi, thế mà khi thực hiện rồi vẫn thấy ngượng ngùng… Rồi một lần khác vốn chỉ thầm hứa sẽ viết một bài về cuốn sách bạn tặng, ý đã có mà bài mãi vẫn chưa thành, mỗi lần nhìn cuốn sách cứ thấy như mình mắc lỗi… Thế mà lạ, nhiều người vừa thất hứa hôm qua, hôm nay gặp cũng chẳng thấy bối rối hay ngượng ngùng gì. Cứ như không. Cứ như không hẹn hứa, hứa hẹn gì… Nhiều khi cũng đành chua chát buông câu thơ ngán ngẩm của Trần Hòa Bình: “Cứ thêm một lời hứa/ Lại một lần khả nghi”(Thêm Một).
Lời hứa của ai cũng cần coi trọng. Chính khách, lãnh đạo hứa trước dân càng phải cẩn trọng hơn. Xưa “vua không nói chơi”, “nhất ngôn cửu đỉnh”. Nay hình như không phải thế. Có lần bạn tôi bảo: “sướng nhé, giáo viên sắp sống được bằng lương, ông Nguyễn Thiện Nhân hứa rồi”. Tôi cười và nói: “chỉ có những thằng đần mới tin lời hứa của quan chức”. Chức càng to quên càng nhanh. Thằng hứa, vừa hứa đã quên luôn. Chỉ có người được hứa là nhớ mãi.
Hà Nội, mồng 5 tết Con Lợn ( Kỷ Hợi)



No comments:

Post a Comment