Chuyện phiếm về... Răng
“The tooth, the
whole tooth, nothing but the tooth”
Bạn thấy câu nói này
quen quen?
Đúng vậy. Tại xứ Cờ Hoa,
mỗi khi ra tòa để “khai báo” sự thật, tất cả sự thật, không có gì ngoài sự
thật… người đứng trước tòa phải tuyên thệ: “The truth, the whole truth,
nothing but the truth”.
Nhưng tựa đề của bài
viết này đã đổi “truth” thành “tooth”. Cái răng!
Việt Nam ta có
câu: “Cái răng, cái tóc là góc con người”. Bình thường chẳng
ai để ý đến nó và chỉ khi nào nó “làm reo” mới biết tay nó. Lúc đó thì nó làm
sưng phồng cả má, nó nhức thấu tận xương, nó tê buốt toàn thân mỗi khi nhai… Nó
chính là một trong những cội nguồn của sự đau khổ.
Tôi vẫn còn nhớ, ngày
còn bé có học thuộc lòng bài thơ đau răng trong “Quốc văn Giáo khoa thư”:
“Mợ ơi anh Đức đau răng
Một bên má bị sưng bằng
quả cam,
Tại vì sau mỗi bữa ăn,
Anh lười không chịu lau
mồm, xỉa răng”
Chỉ đến lúc bị đau răng
ta mới thấy nha sĩ là "số một" trong số những nhà thông thái trên thế
gian này. Nha sĩ cũng đồng thời là “hung thần” trong số những bác sĩ, họ có
trong tay những thứ “vũ khí chết người” như kìm, kẹp, máy khoan, máy mài, máy
cưa… để hành nghề!
Một khi đã nằm ngả lưng
trên ghế của nha sĩ thì từ ông Tổng thống đến kẻ “phó thường dân”, từ bác nhà
giầu “nứt đố, đổ vách” đến anh cùng đinh “khố rách áo ôm” cũng đều… “bình đẳng”
như nhau trong sự đau buốt đến tận xương tủy.
Đặt lưng lên ghế của nha
sĩ, người bệnh trút bỏ hết những chuyện buồn vui ngoài đời và chỉ chú trọng đến
“hung thần” trước mặt ra tay cứu khổ. Cũng may chỉ nằm ngửa trên ghế một thời
gian ngắn, những khoảnh khắc “đau đến chảy nước mắt” rồi cũng qua đi. Phước cho
ai chỉ đến đó một lần và cũng họa cho những người sẽ còn trở lại nhiều lần theo
lịch hẹn!
Nha sĩ và dụng cụ
hành nghề
Tôi thuộc nhóm người
“bất hạnh”: vừa bị nhổ răng và còn phải làm… răng giả vì đã quá tuổi mọc răng,
hơn nữa cái răng hư lại là răng cửa nên thiếu nó trông rất… “mất thẩm mỹ”. Thế
là cứ “đến hẹn lại lên” suốt cả tháng trời!
Trong các thứ “giả” mà con người vốn dĩ chê nhiều hơn khen như “bằng giả” của các quan thời nay vẫn có thứ giả mà ai cũng “thông cảm” với người sử dụng, đó là “chân giả, tay giả” cho những người khuyết tật và “răng giả” cho những kẻ… “hăng rết”.
Riêng đối với phụ nữ,
các bà các cô thường “ủng hộ hết mình” những “mặt hàng” như lông mi giả, tóc
giả. Ngoài ra, nếu ‘vòng số 1’ hơi khiêm tốn thì có áo nịt ngực bên trong độn
mousse cho thêm phần khiêu gợi, ‘vòng số 3’ nhỏ quá thì có mông giả tăng cường
để ‘bằng chị, bằng em’ khi ra đường.
Khi tuổi đã xế bóng, các
ông các bà có khi phải dùng nguyên cả hai hàm răng giả, tối tối đánh răng mà
miệng vẫn huýt sáo một cách yêu đời. Tôi chưa làm được như vậy nhưng rất “thông
cảm” với các vị cao niên phải đi nha sĩ để… “làm đẹp hàm răng”.
Lại nghe nói ở Việt Nam
ngày nay lại có một hình thức “làm đẹp cuộc đời”, na ná như kiểu bia “ôm”, cà
phê "ôm", karaoke “ôm”… đó là chuyện “nhổ răng… ôm”. Tôi hoàn toàn
không có ý xúc phạm đến những nha sĩ, nha tá chân chính nhưng trên Internet có
những bức ảnh đặc biệt về “loại hình” hoạt động này:
Phòng khám nha
khoa… “làm đẹp cuộc đời”
Không biết thi sĩ Nhất
Hùng tác giả bài thơ trên có dùng photoshop để có được bức hình “minh họa” đi
kèm hay không? Hai câu cuối của bài thơ “Phòng khám nha khoa” có câu:
“Nhưng chẳng dại như anh
Lẩm Cẩm
Không “nhổ”, chỉ xin
khám qua loa”
Sau khi suc sạo trên
Internet tôi đã tìm ra bài thơ“Cái thú chà răng” của thi sĩ mang
tên “Lẩm Cẩm” mà Nhất Hùng đã nói đến. Bài thơ như sau:
“Răng già...quá nửa lung
lay.
Nay đau...mai nhức,
thường ngày lơ "cơm"?
Vàng khè...đầy khói
thuốc thơm.
Cho nên chẳng muốn
"lơm xơm" khoe tài.
Bạn bè dầu chẳng dám
khai.
Cam tâm chịu đựng chẳng
ai biết gì.
Cuối tuần đành phải cố
đi.
Nha khoa bác sĩ...để thì
"clean" răng...!?
Giữ cho đầu... được
thăng bằng.
Nha tá lấy ngực...đem
dằn hai bên.
Sao mà êm quá...chừng
êm!!!
Nhùi, Trợn; mà
chộ....cũng thèm rụng râu”.
Như một thám tử chuyên
nghiệp, tôi đã “phát hiện” một bức ảnh thứ hai với bài thơ “Thú nhổ
răng” của CTN, ghi rõ ngày sáng tác: 20/4/2012. Chắc hẳn CTN muốn nhại
bài thơ “Thú đau thương” của Lưu Trọng Lư:
“Tình đã len trong màu
nắng mới,
Lòng anh buồn vời vợi,
em ơi!
Niềm yêu run động đôi
môi
Tình đầy khôn lựa được
lời thắm tươi.
Đã héo lắm nụ cười trong
mộng,
Đã mờ mờ lắm bóng thân
yêu,
Đã lam tím cả cảnh
chiều,
Trong hồn lặng đã hiu
hiu mộng tàn.
Để chăn gối im nằm chỗ
cũ
Hãy lịm người trong thú
đau thương,
Giờ đây ta đốt nén
hương,
Trên tay ta buộc giải tang
cho tình”.
“Thú đau thương” của Lưu Trọng Lư là vậy, nhưng nhổ răng
cũng là một cái thú… “đau thương” nên mới có bài thơ “Thú nhổ răng” của
CTN:
“Lọt êm êm giữa bốn gò
bồng đảo.
Mắt nhắm nghiền mà nghe
bão trong đầu.
Răng bị cà mà ta chẳng
thấy đau.
Miệng há hốc cứ tưởng
đâu tiên giới.
Tóc dựng đứng, bù xù hay
tóc rối.
Hơi thở chừng như hấp
hối, chao ôi.
Phòng răng ni đã thu hút
ta rồi.
Mai trở lại nhổ thêm vài
cái
nữa”.
Tại sao “mai trở lại nhổ
thêm vài cái nữa”? Tại sao lại có tên “nhổ răng… ôm”? Xin hãy xem hình dưới đây
để tìm câu trả lời:
Tôi chắc CTN phải là nhà
thơ đã “kinh qua” nhiều kinh nghiệm đau thương về chuyện nhổ răng. Tôi
đoán mò như vậy vì CTN còn một bài thơ “không tên” nữa về răng như sau:
“Ta cảm ơn mấy cái răng
chết tiệt.
Nhờ chúng mi ta được
biết thiên thai.
Răng miệng thường đi với
tóc tai.
Chừ ai biết giúp chơi ni
bồng đảo.
Kể ông Trời cũng thật là
khéo.
Tạo cái gì cũng hoàn hảo
tinh vi.
Răng bị sâu, tưởng chỉ
có vất đi.
Vậy mà lại làm sướng tê,
sướng tái.
Tạ ơn trời đã ban cho
thế giới.
Những cô này nha sĩ giỏi
như ri.
Nghệ thuật nhổ răng hết
sức thần kỳ.
Đã không đau lại mê ly
quá đỗi”
Đúng nghĩa… nhổ
răng
Sống ở Mỹ người ta
thường khuyên, “cực chẳng đã” mới đi nha sĩ vì ngoài cái đau “thể xác” lại kèm
với cái đau…” túi tiền”. Cũng vì thế người Việt tại hải ngoại thường kết hợp về
thăm nhà với việc nhổ răng.
Có lẽ thi sĩ John Thụy,
chắc là một người Mỹ gốc Việt hãy còn trẻ, lần đầu tiên sử dụng hai chữ “răng
ôm” trong một bài thơ tức cảnh bức hình hai nha tá “kềm kẹp” bệnh nhân bằng…
“bốn núi đồi”:
“Đời người ta răng luôn
cần sửa chữa.
Từ khi bé răng sữa với
răng khôn.
Mỗi lần đau sao dạ lại
bồn chồn.
Viếng phòng nha đưa hồn
vào cõi mộng.
Phòng răng này chẳng có
chi là rộng.
Thế mà êm, trong khoảng
trống nhỏ nhoi.
Nằm im hưởng bên cạnh
bốn núi đồi.
Mọi cái đau liên hồi đi
đâu hết.
Cuộc đời nầy rồi sẽ về
đoạn kết.
Nhưng "răng
ôm" làm chết lịm hồn ta.
Kể từ nay cho đến lúc ta
già.
Bao nhiêu răng ta đem ra
hiến hết”.
Rõ ràng là theo đà tiến
hóa của nhân loại nói chung và kỹ thuật nhổ răng nói riêng, Việt Nam đã “tài
tình sáng tạo”, kết hợp nha khoa với khoa tâm lý để việc nhổ răng bớt đau đớn
hơn. Kỹ thuật đó gọi nôm na là “nhổ răng ôm”.
Để thay lời kết cho bài
tản mạn bàn về răng này xin trích dẫn bài thơ “Nhổ Răng kỹ thuật mới” của
nhà thơ Đức Lý:
“Việt Nam ta bây chừ quá
tiến,
Chẳng cần chi chế biến
thuốc đâu.
Nhổ răng??? Bảo đảm
không đau!!!
Thuốc tê? Có vú bốn bầu
ép vô.
Cứ cạ sát, mặt mô không
khoái?
Nghe đê mê, tê tái cõi
lòng,
Hai hàm lần lượt đi
đong.
Nhổ rồi, nhổ nữa. Răng
trồng? Nhổ luôn!!!”
Thế mới biết, cái răng
nhỏ tí nhưng lại có sức mạnh vô biên khiến con người phát điên vì đau đớn. Cũng
vì thế người ta mới nói mọi chuyện bắt đầu từ cái răng, nguyên một cái răng và
không gì khác ngoài cái răng.
Nguyễn Ngọc Chính
No comments:
Post a Comment