Nguyễn Tất Nhiên: ‘Thà như giọt mưa’
Cát Linh, phóng viên RFA
2016-07-31
2016-07-31
1971, tạp chí Sáng Tạo của nhà văn
Mai Thảo bắt đầu xuất hiện những vần thơ của một người tự cho mình là “kẻ hoang
đàng”, “tên vô đạo” bất tính đồ trong tình yêu, Nguyễn Tất Nhiên. Ngay sau đó,
lời thơ với ý tưởng và những hình ảnh kỳ lạ, hư hư thật thật, những thú nhận
ngông cuồng nhưng cũng rất nồng nhiệt, đã đi vào nhạc của Phạm Duy, Nguyễn Đức
Quang, Anh Bằng, trở thành một hiện tượng trong làng thơ và nhạc Việt Nam thời
kỳ bấy giờ.
Chúng ta cùng đến với những câu
chuyện kể về cuộc đời Nguyễn Tất Nhiên từ những người bạn gần gũi trong cuộc
đời ông, những bài tình ca được phổ từ thơ của ông đã đi vào trái tim người
nghe qua nhiều thập kỷ.
“Tay ta từng ngón tay
Vuốt lưng em tóc dài
Những trưa ngồi quán vắng
Chia nhau tình phôi thai
Xa nhau mà không hay
Hỡi em cười vô tội
Ðeo thánh giá huy hoàng
Hỡi ta nhiều sám hối
Tính nết vẫn hoang đàng!” (trích bài
thơ Em hiền như Ma soeur)
Nguyễn Tất Nhiên rất trong sáng. Chưa bao giờ thấy Nguyễn
Tất Nhiên có 1 điều gì tính toán trong cuộc đời này hết.
- Nhà báo Đinh Quang Anh Thái
- Nhà báo Đinh Quang Anh Thái
Những năm 70, Sài Gòn xuất hiện và
truyền cho nhau những vần thơ tình của một người ký tên Nguyễn Tất Nhiên. Ngay
sau đó thì những vần thơ ấy được thổi vào thêm những giai điệu slowrock nhẹ
nhàng, trở thành những bản tình ca nổi tiếng.
“Những bài đó được viết vào khoảng
thập niên 1971, 1972. Sài Gòn lúc đó ai cũng biết những bài thơ đó. Có lẽ nhờ
Phạm Duy phổ nhạc nên những bài thơ đó được phổ biến một cách rộng rãi hơn.”
Nhà báo Đinh Quang Anh Thái, nhớ về
người bạn mà ông gọi rằng “bạn từ thưở hàn vi ở Sài Gòn trước 1975”.
Có thể nói cho đến bây giờ, hiếm có
ai dành cho người yêu của mình những tên gọi đẹp, thánh thiện như Nguyễn Tất
Nhiên đã từng. Đặc biệt cái đẹp và sự thánh thiện ấy càng được tôn vinh hơn gấp
vạn lần hình ảnh ông dùng khi ông so sánh với chính mình là một “người bệnh
hoạn”, một “kẻ nhiều sám hối”, một “tên vô đạo”.
Nguyễn
Tất Nhiên là ai?
Nếu nói theo ngôn ngữ thi ca, thì
Nguyễn Tất Nhiên sinh ra là để làm thơ. Mà phàm là nhà thơ thì cuộc sống không
như cuộc sống của những người bình thường, huống chi, đó lại là Nguyễn Tất
Nhiên, một người đến với cuộc đời này là một nhà thơ và đi ra khỏi cuộc đời này
cũng là một nhà thơ.
“Nguyễn Tất Nhiên rất trong sáng.
Chưa bao giờ thấy Nguyễn Tất Nhiên có 1 điều gì tính toán trong cuộc đời này
hết. Chơi với bạn bè 1 cách chân tình.”
Vì sự hồn nhiên đó mà âm thanh và
màu sắc trong thơ của Nguyễn Tất Nhiên cũng rất trong sáng. Ông thà là một giọt
mưa để được rơi chạm vào mặt người thương, cho dù ông biết giọt mưa ấy rồi sẽ
vỡ loang.
“Thà như giọt mưa vỡ trên tượng đá
Thà như giọt mưa khô trên tượng đá
Thà như mưa gió đến ôm tượng đá
Có còn hơn không, có còn hơn không
Có còn hơn không, có còn hơn không…”
(Thà như giọt mưa)
Cũng vì sự hồn nhiên đó mà chúng ta
sẽ thấy một lần ông đã từng “chia nhau tình phôi thai” với “em hiền như ma
soeur” thì một linh mục trong tâm hồn ông cũng sẵn sàng biến người tình thành
ác quỷ khi người tình bỏ ông đi.
Bìa trước và bìa sau tập thơ Thiên
tai của Nguyễn Tất Nhiên. Courtesy of ngo-quyen.org
“Mất vì tin tín đồ là người tình
Có ngờ đâu người tình là ác quỷ
Ác quỷ đầy quyền năng
Giam tôi trong tín đồ
Tín đồ là người tình
Người tình bỏ tôi đi
Thiêu hủy lòng tin si
Người tình bỏ tôi đi
Thiêu hủy lời kinh xưa
Người tình bỏ tôi đi
Giáo đường buồn lê thê
Lời chia xa...” (Vì tôi là linh mục)
Những hình ảnh trong thơ Nguyễn Tất
Nhiên giản dị, đôi khi giản dị đến cay nghiệt, không màu mè. Những vần thơ thể
hiện một tâm hồn với suy nghĩ không có gì quan trọng trong cuộc sống này, một
người sống rất tự nhiên như cây cỏ.
Thánh thiện cũng là Nguyễn Tất
Nhiên. Cay nghiệt cũng là Nguyễn Tất Nhiên. Hồn nhiên cũng là Nguyễn Tất Nhiên.
Và thất chí cũng là Nguyễn Tất Nhiên.
Kẻ
sĩ hồn nhiên
“Anh biết tất cả mọi chuyện, anh
cũng biết anh thất chí, anh biết hết. Anh biết, anh chấp nhận và anh chịu đựng.
Thành ra trong sự chấp nhận ấy dĩ nhiên có cái cay đắng và cái bất ưng.”
Nữ ca sĩ Lê Uyên, một trong những
người trong giới văn nghệ sĩ đã ở bên cạnh, giúp đỡ Nguyễn Tất Nhiên vào năm
1991, lúc ông khó khăn nhất, một năm trước khi Nguyễn Tất Nhiên xếp bút giã từ
thơ nghiệp, nhớ về một tài năng mà bà quí mến:
“Cách sống của Nguyễn Tất Nhiên tôi
thấy khá giống Bùi Giáng, tinh thần không bao giờ thực tế, lúc nào cũng ở trên
mây, mà ý nghĩ trong đầu thì lúc nào cũng đẹp. Có lẽ là đời sống thực không
được đẹp như thế nên đã sáng tác những điều đó để phản ánh phần nào ước mơ của
mình.”
Cái đẹp trong suy nghĩ của Nguyễn
Tất Nhiên là những niềm vui của giây phút thực tại, không toan tính không cần
biết trước ngày mai sẽ ra sao.
“Khi ông cụ thân sinh ra Nguyễn Tất
Nhiên may cho anh một cái quần mới, vì hình ảnh của Nguyễn Tất Nhiên là một cái
quần ống cao ống thấp. Anh để cái quần đó trên cái baga xe đạp cột lại đi xe
lửa từ Biên Hòa lên Sài Gòn kiếm bạn bè, và bảo thôi đi bán cái quần này rồi đi
kiếm món nào ăn cho vui.”
Cái thất chí, bất ưng trong cuộc
sống của Nguyễn Tất Nhiên được ông che lấp bằng chính sự hồn nhiên của mình. Có
thể hiểu đó là sự hồn nhiên của một tâm hồn luôn trong trạng thái đi mưu cầu
cái đẹp và sự hoàn hảo trong cõi đời của chính họ.
Tiếc thay, Nguyễn Tất Nhiên không
tìm thấy những gì ông mong muốn. Những lúc cuối đời, ông muốn tất cả mọi nỗi
khổ đau của mình biến mất, nhưng không thể, để rồi phải có những vần thơ:
Tôi hô biến cái tôi buồn
Tôi hô biến nỗi thuồng luồng đời tôi
Tôi hô biến vợ
Tôi hô biến con
Tôi hô biến nỗi đói
Tôi hô biến nỗi buồn
Và câu cuối cùng là
Tôi hô cái nào, biến cái nào thì nó
hiện lên cái đó.
Phạm Duy từng viết trong tuỳ bút của
ông rằng:
Cách sống của Nguyễn Tất Nhiên tôi thấy khá giống Bùi Giáng,
tinh thần không bao giờ thực tế, lúc nào cũng ở trên mây, mà ý nghĩ trong đầu
thì lúc nào cũng đẹp.
- Nữ ca sĩ Lê Uyên
- Nữ ca sĩ Lê Uyên
“Đi qua đời tôi có khá nhiều thi
nhân thuộc nhiều thế hệ, đa số đều như tôi, đều khá hồn nhiên, nghĩa là có tí
máu điên. Nhưng trong làng thơ Việt Nam, có ba nhà thơ hồn nhiên nhất, đó là
Nguyễn Ngu Ý, Bùi Giáng, và Nguyễn Tất Nhiên… Cả ba vị đều đã từng
là thượng khách của Dưỡng trí Viện Biên Hòa, nơi tôi đã có lần đến thăm một
trong ba vị đó.”
Nguyễn Tất Nhiên có điên không? Có
điên không mà một người sống giữa bè bạn đó, giữa
lòng xã hội đó, nhưng đầu óc luôn bị ám ảnh bởi thơ ca và những tiếng gọi từ
muôn trùng kiếp nào khác.
“Người từ trăm năm
Về qua sông rộng
Ta ngoắc mòn tay
Trùng trùng gió lộng…” (Thà như giọt
mưa)
“Tôi đã gặp Nguyễn Tất Nhiên nhiều
vào những ngày cuối đời của ảnh, thì có những lúc hai tên ngồi với nhau, Nguyết
Tất Nhiên bảo tôi đuổi bà bán hàng đi chỗ khác đi vì bà cứ rao hàng hoài khó
chịu quá. Nhưng lúc đó chúng tôi ngồi ở 1 căn nhà rất yên tĩnh. Tôi biết lúc đó
trong đầu Nguyễn Tất Nhiên đã có những âm thanh hình ảnh cho thấy là tâm trí
ảnh không bình thường.”
Cái chết đã hiện diện trong tâm
tưởng của Nguyễn Tất Nhiên từ những năm tháng tuổi trẻ, khi ông 16, 17 tuổi. Để
cuối cùng chính những câu thơ của Nguyễn Tất Nhiên đã vận vào cuộc đời ông:
“Ta phải khổ cho đời ta chết trẻ
Phải ê chề cho tóc bạc với thời gian
Phải đau theo từng hớp rượu tàn
Phải khép mắt sớm hơn giờ thiên
định…”
“Tôi nhớ Nguyễn Tất Nhiên đã nói
nhiều lần ý định muốn tự tử. Bạn bè thân thì cứ nghĩ Nguyễn Tất Nhiên nói đùa.
Một tuần lễ trước khi Nguyễn Tất Nhiên chọn con đường ra đi từ một ngôi chùa ở
Quận Cam California thì tôi có ngồi với Nguyễn Tất Nhiên trước cửa toà báo
Người Việt. Tôi nhớ đó là bữa cơm đón nhà báo Ngô Nhân Dụng, tôi có nói Nguyễn
Tất Nhiên thôi đi vô kiếm cái gì ăn đi. Anh nói rằng 1 thằng sắp chết thì không
có ăn. Tôi nghe câu đó hoài nên cứ nghĩ đó là câu nói đùa. Tôi nói thôi không
ăn thì hút với nhau điếu thuốc lá. Anh nói 1 thằng sắp chết thì không hút thuốc
lá. Như thế, một tuần lễ sau thì được tin anh tự tử chết.”
Nguyễn Tất Nhiên đã chọn một nơi
chốn khác để tiếp tục thả rong sự hồn nhiên của mình. Có thể nơi đó ông không
cần phải hô biến đi cái buồn đã từng ngự trị trong ông, không phải nghe những
tiếng ồn ào vọng về từ một tâm thức nào đó. Nơi ấy, ông sẽ được hồn nhiên làm
tên vô đạo, hay hoá thành giọt mưa rơi phủ trên cây thánh giá huy hoàng.
No comments:
Post a Comment