Gọi
tên Sài Gòn trong những khúc tình ca
Cát Linh, phóng viên
RFA
2016-04-24
2016-04-24
Đường phố Sài Gòn năm
1945.
Nhà thơ Du Tử Lê từng
nói, nếu tên của một người con gái nào đó xuất hiện trong nhạc phẩm của người
nhạc sĩ thì thường đó là một tình yêu sâu đậm, cho dù chỉ là thoáng qua trong
thời gian ngắn ngủi.
Nội dung chương trình
tuần này đề cập về một cái tên được nhiều nhạc sĩ cùng nhắc đến trong các sáng
tác của mình. Cái tên ấy là tình yêu sâu thẳm không chỉ của riêng người viết
nhạc, mà còn là nỗi nhớ chưa bao giờ nguôi ngoai trong tâm trí của nhiều người,
dù đã 41 năm đi qua.
Đó là tình yêu dành
cho Sài Gòn.
- Quê
anh ở đâu?
- Tôi
sinh ra và lớn lên ở Sài Gòn.
- Thế
à. Thế anh rời Sài Gòn năm nào?
- Ngày
cuối cùng của tháng tư năm 75.
“Mẹ đặt tên em, Nguyễn
Thị Sài Gòn
Em sinh ra đời, một
ngày cuối tháng Tư
Con thuyền mong manh,
vẫy tay từ biệt
Gạt lệ ra đi, xin làm
thân lữ thứ…” (tình ca cho Nguyễn Thị Sài Gòn)
41 năm, cái tên Sài
Gòn chưa bao giờ bị xoá bỏ trong từ điển ngôn ngữ của người Việt Nam. Họ gọi
hai tiếng Sài Gòn như một người thân gắn bó trong cuộc đời, với tất cả sự
thương yêu và tiếc nuối.
Khi tình yêu dành cho
một điều gì đó, hay một người nào đó quá lớn, lớn đến nỗi không thể đo lường
được, thì tình yêu ấy thường được hoà quyện vào máu thịt. Chỉ có như thế, thì
mới có thể mãi mãi không tách lìa.
Nguyễn Thị Sài Gòn của
cố nhạc sĩ Việt Dzũng là tình yêu ấy, nhưng còn hơn thế nữa, tình yêu không
phải của riêng ông, mà của chung một dân tộc.
Dân tộc ấy đã có một
Sài Gòn, và đã mất một Sài Gòn. Để rồi Sài Gòn hoa lệ, diễm tình, Sài Gòn thơ
mộng, hiền hoà chỉ còn được lưu giữ trong tâm tưởng của người ra đi, lẫn người
ở lại. Người đi thì mang theo những hoài niệm về một thành phố đã xa. Mà có lẽ,
hành trang ấy chỉ có thể còn trong tâm tưởng. Vì làm sao có thể giữ được tất cả
kỷ vật trong hành trình đến bến bờ tự do, khi mà cái sống và cái chết không còn
là sự chọn lựa của con người lúc đó.
Một gia đình người
Việt khóc thân nhân của họ, những người lính bị giết trên các mặt trận, tại
Nghĩa trang Quân đội Quốc gia Biên Hòa, gần Sài Gòn. Ảnh chụp ngày 29 tháng 4
năm 1975. AFP PHOTO.
Trong giây phút ngột
ngạt và bấn loạn nhất, hàng triệu người phải lựa chọn giữa đi và ở. Và có vẻ
như đó là sự lựa chọn cuối cùng họ có được trên chính mảnh đất Sài Gòn thân yêu
của mình. Nhà văn, nhạc sĩ Nguyễn Đình Toàn là một trong những dòng người đó.
Ông đã chọn đi, để có thể giữ mãi trong trái tim ông hình ảnh của một người
tình. Ông đi, để nhớ mãi những đêm hè, quán nhạc. Ông đi, để còn có thể gọi tên
người tình ấy, người tình mà ông gọi là Sài Gòn. Ông gọi tên người tình ấy
trong sáng tác của mình.
“Sài Gòn ơi! Ta mất
người như người đã mất tên
Như dòng sông nước quẩn quanh buồn
Như người đi cách mặt xa lòng
Ta hỏi thầm em có nhớ không
Sài Gòn ơi! Đến những ngày ôi hè phố xôn xao
Trong niềm vui tiếng hỏi câu chào
Sáng đời tươi thắm vạn sắc màu
Nay còn gì đâu...” (Sài Gòn niềm nhớ không tên)
Như dòng sông nước quẩn quanh buồn
Như người đi cách mặt xa lòng
Ta hỏi thầm em có nhớ không
Sài Gòn ơi! Đến những ngày ôi hè phố xôn xao
Trong niềm vui tiếng hỏi câu chào
Sáng đời tươi thắm vạn sắc màu
Nay còn gì đâu...” (Sài Gòn niềm nhớ không tên)
“Cho đến bây giờ tôi
vẫn nghĩ như vậy. Như cái cây mà bị bứng ra khỏi đất của nó, mang sang trồng
sang chỗ nào khác thì nó cũng có thể sống được, nhưng hoa trái của nó sẽ không
còn mang cái vị của nó nữa. Thành ra, khi người ta ước mơ người ta đi thì có
nghĩa là cái đất nó đã chua rồi. Chỉ có đi thì may ra còn nuôi được, chứ tình
cảm trong đó thì đã chết hết.”
Nếu Sài Gòn của Nguyễn
Đình Toàn, của Việt Dzũng được viết lên cho tình yêu về một thành phố đã thuộc
về quá khứ, thì Sài Gòn trong ca khúc của Lê Uyên Phương, hay của Trầm Tử
Thiêng lại là Sài Gòn viết cho một cuộc tình.
“Sài-gòn bây giờ trời mưa hay nắng
Sài-gòn bây giờ ai
khóc thương ai
Sài-gòn giới nghiêm
che kín đêm dài
Sài-gòn khói bay,
Sài-gòn nắng đổ
Sài-gòn đã buồn như
trời sớm mai…” (Khi xa Sài
Gòn)
“Khi xa Sài Gòn” là
một ca khúc rất đặc biệt của cố nhạc sĩ Lê Uyên Phương phổ từ thơ Kim Tuấn. Hai
từ Sài Gòn được nhắc đến ở mỗi đầu câu hát, từ câu đầu tiên cho đến câu cuối
cùng. Ngay từ câu hát đầu tiên, người nghe, hay nói cách khác, người của Sài
Gòn đã thấy hiện lên trong tâm trí một niềm khắc khoải xen lẫn nỗi nhớ về những
đêm thành phố giới nghiêm, hoàn toàn yên lặng trong đêm tối. Nơi phương xa, họ
tự hỏi rằng Sài Gòn của mình bây giờ trời đang mưa hay đầy nắng? Những hình ảnh
rất thân quen với ngọn đèn đường xanh, đỏ, với những con đường ngái ngủ buổi
sớm mai được tác giả nhắc đến trong ca khúc như đang cố gắng níu kéo một điều
gì đó của Sài Gòn đang thuộc về quá khứ.
Điều đó là gì?
“Bài Khi xa Sài Gòn là
một bài thơ tình của nhà thơ Kim Tuấn sống ở Pleiku mà anh Lê Uyên Phương và
tôi có dịp gặp gỡ và quen biết anh nhân một chuyến lưu diễn, một tuần lễ văn
hoá tổ chức ở Pleiku. Trong những bài thơ mà anh khoe với chúng tôi thì
anh Lê Uyên Phương cảm được bài Khi xa Sài Gòn để phổ thành ca khúc. Ý nghĩa
chính của nó là một bài thơ tình viết của một người từ Pleiku nhớ về người yêu
của mình ở Sài Gòn, được sáng tác trong giai đoạn chiến tranh bùng nổ lên cao
điểm là 1972. Còn nhà thơ Kim Tuấn viết bài thơ đó, nếu tôi nhớ không lầm là
vào thời 1970, cũng là thời khốc liệt lắm, cũng có giai đoạn Sài Gòn bị
giới nghiêm lúc 10 giờ.”
Cũng như nỗi nhớ của
nhà thơ Kim Tuấn và cố nhạc sĩ Lê Uyên Phương, Sài Gòn của Trầm Tử Thiêng là
một Sài Gòn gắn bó với một thời tuổi trẻ. Khi ông xa lìa nơi ấy, ông mang theo
tình quê, tình mẹ, và tình yêu dành cho người một trời yêu thương.
Đường phố Sài Gòn
trước năm 1975.
“Đêm nhớ về Sài Gòn
Thấy phố phường buồn
xưa chưa nguôi
Những con đường thèm
đôi chân vui, đã bao lâu chờ đợi
Đường im nghe quá khứ
trong sầu
Đường chia ly vẫn
ngóng tin nhau
Tình lẻ loi canh
thâu…” (Đêm nhớ về Sài Gòn)
Đêm nhớ về Sài Gòn của
Trầm Tử Thiêng là những mảng ghép của Sài Gòn ngày cũ. Ông góp nhặt rồi thấy
mình như đứa trẻ mồ côi lạc loài.
Theo một lần trò
chuyện về ca khúc Đêm nhớ về Sài Gòn của Trầm Tử Thiêng cùng nhà thơ Du Tử Lê,
ông nói rằng linh hồn của nhạc phẩm này và ca khúc Mười năm yêu em là một. Nhạc
sĩ họ Trầm viết dành cho một cuộc tình mà ông đã gửi lại Sài Gòn.
“Khi ông ấy nhớ lại
một cuộc tình, hơi bi thảm, và tôi cho rằng vì cuộc tình ấy mà gần như cả cuộc
đời ông ấy không có gia đình. Cái bài tiêu biểu cho cuộc tình bi thảm và thuỷ
chung của nhạc sĩ Trầm Tử Thiêng, đó là ‘Đêm nhớ về Sài Gòn’.”
“Ông ấy viết Mười năm
yêu em là vì khi ông ấy qua đây là mười năm, cũng là thời điểm ông ấy viết Đêm
nhớ về Sài Gòn. Như tôi hiểu, như tôi biết, sở dĩ ông ấy trân trọng như vậy là
bởi vì người phụ nữ đó cho đến ngày ông ấy mất thì vẫn không có lập gia đình.
Vì vậy ông ấy rất trân trọng mối tình ấy.”
Nhà văn, nhạc sĩ
Nguyễn Đình Toàn từng nói rằng khi ông phải lìa xa quê hương, lìa xa Sài Gòn,
ông thấy mình như một kẻ không có chỗ trú thân.
“Tách rời ra khỏi quê
hương, từ bỏ quê hương thật của mình thì chỗ khác không thể nào thay thế được
đâu.”
Có lẽ chính vì thế mà
kể từ ngày Nguyễn Thị Sài Gòn của cố nhạc sĩ Việt Dzũng được sinh ra, thì cũng
là lúc Sài Gòn của Nguyễn Đình Toàn đã thuộc về một miền quá khứ.
Khi con người đã mất
đi cái tên của mình thì họ sẽ nhân danh ai để hiện hữu? câu hỏi này cho đến tận
hôm nay, nhà văn/nhạc sĩ Nguyễn Đình Toàn cũng như tất cả những ai thuộc về Sài
Gòn ngày cũ vẫn chưa tìm được câu trả lời. Từ đó, những ca khúc có tên gọi Sài
Gòn vẫn mãi mãi gợi cho bao người một niềm thương nhớ khó nguôi ngoai.
No comments:
Post a Comment