CHUYỆN CỦA YẾN
.
Xé gió biển, đôi cánh
nhỏ dang rộng hết cỡ, lượn lên mất hút trên không trung rồi bất thần lao xuống
hết tốc lực. Chẳng có gì ngăn cản nổi, Yến mẹ lao đầu vào vách đá dựng đứng. Để
lại trên vách núi vệt máu tươi uất nghẹn và tiếng kêu khản đặc xé lòng của chim
trống…
Cảnh tượng đó lặp đi lặp
lại trong những ngày vào mùa, mùa mà một loài hân hoan trên sự chết chóc đau
thương của một loài khác. Mùa khai thác Tổ Yến.
Yến, sống trung thành -
chết thuỷ chung. Một đôi Yến khi đã sống cùng nhau là trọn đời trọn kiếp. Khi
đã xây tổ ở đâu là vĩnh viễn không dời đi nữa. Tập tính đó giết hại Yến. Người
vẫn thầm ngưỡng mộ và tự hỏi: Trong hàng ngàn chim Yến bay rợp biển kia mà vì
sao các cặp đôi không bao giờ nhầm lẫn, không đời nào lang chạ? Hàng vạn tổ Yến
ken đặc trên vách đá đó mà Yến luôn về đúng nhà của mình. Không bao giờ chiếm
tổ chim khác? Rồi người lợi dụng triệt để đặc tính này để dụ Yến, nuôi Yến, lấy
tổ Yến và vô tâm nhìn xác Yến…
Nếu không may gặp một thợ
hái tổ không chuyên hay thiếu kinh nghiệm. Không chừa lại một phần tổ, hoặc lấy
đúng chiếc tổ của Yến sắp sinh. Chim mẹ trở về trong tình trạng mất tổ, không
chịu nỗi đau đớn vì cơn chuyển dạ. Yến sẽ quẩn và chọn cách gieo mình vào vách
núi, chính nơi đã xây mái ấm để quyên sinh.
Đa số chim Yến trống sau
đó bay lượn điên cuồng, kêu gào thảm thiết rồi lao thẳng vào đúng chỗ vợ chết.
Nên các vệt máu khô buồn in lại trên vách đá lạnh lẽo thường là vệt đôi bên
nhau, thậm chí là chồng lên nhau. Nếu không tự tử, chim Yến trống sẽ sống cô
độc suốt quảng đời còn lại.
Xưa, kẻ cùng đinh mạt
vận mới phải ra nơi heo hút, leo trèo nguy hiểm tìm hái tổ Yến để mong đổi đời.
Thường thì khi có chút vốn họ bỏ nghề và ăn năn sám hối. Họ không đời nào muốn
con cái tiếp tục cái việc quá sức mạo hiểm, quá sức thất đức. Và đó là lý do
không có "nghề lấy tổ Yến gia truyền” là vậy.
Nay, lòng tham con người
vô cùng vô tận.
Tạo hoá không ban phát
cho ai tất cả. Loài chim hiền hoà xinh đẹp và thuỷ chung đó lại có đôi chân cực
ngắn và mềm yếu. Yến dường như không thể đậu trên mặt đất, Yến treo thân trên
vách cheo leo lúc đêm về. Còn lại gần như bay suốt, liên tục từ 12-15 giờ mỗi
ngày. Săn mồi và ăn trong khi đang bay, ngủ trong lúc bay, thậm chí là “làm
chuyện vợ chồng” trên không luôn.
Bù lại, Mẹ Thiên Nhiên
dạy Yến cách sinh tồn, mách bảo Yến sống trên cao, làm tổ nơi vách núi thẳng
đứng, hẻo lánh và trơn trượt. Hòng tránh loài ăn thịt hiểm ác như rắn hay cú
vọ. Có điều, ngay cả thiên nhiên cũng không biết được có loài ăn…tạp còn tàn
độc hơn thú dữ. Loài có thể chinh phục bất cứ núi cao vực sâu hiểm trở nào hầu
nhét cho đầy lòng tham tanh tưởi. Loài đã làm những cuộc tàn xác đẫm máu mang
tên “Yến Sào”.
Yến chống chọi để tồn
tại, tạo hoá không đành lòng diệt vong một biểu tượng của tình yêu, tình mẫu
tử. Trong thiên nhiên hoang dã, chắc Yến là loài duy nhất được mệnh danh “rút
ruột cho con” nhờ đặc tính làm tổ bằng nước dãi. Cả chim mẹ và chim cha cùng
nhau xây tổ. Nước dãi kết dính cây cỏ và chính những chiếc lông rứt ra đau đớn thành
chiếc tổ kỳ diệu. Con người ranh mãnh khi lấy tổ yến đã cố tình chừa một ít.
Yến hồn nhiên xây lại, dãi không đủ cho mùa sinh nên thổ huyết ra xây. Tước
lông đến xơ rơ đôi cánh, trơ da thịt trân mình chịu đựng cơn gió biển rít buốt
đến xương tuỷ. Cho đến chết đi rồi Yến vẫn không thể hiểu được loài man rợ hoan
hỉ gọi đó là “Hồng Yến”!“
No comments:
Post a Comment